Trong cơn mê man cô loáng thoáng cảm nhận được trong bụng mình còn một cục cưng nữa, vì nó đang cử động đang đá cô, cô lại cố gắng mở mắt ra lần nữa.
Trên tay Hạ Tùng Bách dính đầy máu của cô chảy ra, anh không ngừng lẩm bẩm: “Đừng sợ, cố gắng lên, anh ở lại đây bên em.”
“Lan Hương, dũng cảm lên một chút.”
“Nó là Đại Hải, là Đại Hải của chúng ta, phải cố gắng lên một chút sinh thằng bé ra ngoài.”
Nhìn qua chiếc đồng hồ trên cổ tay Hạ Tùng Bách, lúc này kim đã chỉ tới sáu giờ chiều rồi, ánh nắng hoàng hôn ấm áp từ cửa sổ xuyên vào trong phòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây