Triệu Vĩnh Khánh ngẫm lại thấy cũng đúng, ông quay đầu nhìn con trai mình, vẫn ở tuổi rớt nước mũi, cảm giác già nua trong lòng lập tức bị xua tan, ông gân cổ gọi to: “Hổ Tử, có đi đá bóng không?”
Tiểu Hổ Tử trong phòng nghe thấy thế, lập tức ôm quả bóng đá cũ nát của cậu chạy ra ngoài nhanh như một cơn lốc.
Sau đó Triệu Vĩnh Khánh đưa con trai đến bãi đất trống đá bóng.
Triệu Lan Hương chăm chú nhìn theo bóng dáng hai người, được Hạ Tùng Bách an ủi một trận.
Anh nói: “Cảm giác có cha mẹ tốt thật đấy, anh không nhớ rõ cha mẹ mình trông thế nào rồi... Nếu bọn họ còn sống, em có thể nhận được thêm hai bao lì xì kính trà rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây