Đột nhiên Triệu Lan Hương cảm thấy áp lực Hạ Tùng Bách phải chịu hơi lớn, đồng thời cũng hâm mộ mẹ mình. Cô nhớ rõ những năm tháng khi mình còn nhỏ được cha cõng trên lưng dần dần lớn lên. Khi ấy Phùng Liên vừa mới có việc làm, bận rộn đứng lớp soạn bài từ sớm đến tối, căn bản không bớt ra được chút thời gian nào để chăm sóc cô. So sánh ra thì, cha ruột cô không có tiếng tăm gì, chỉ ngồi bàn giấy ở ngân hàng lại có nhiều thời gian hơn. Mỗi ngày đi làm ông ấy sẽ mang theo vài bình sữa, ôm cả con gái đi làm theo.
Nhớ lại chuyện cũ, Triệu Lan Hương rất cảm động, cũng rất biết ơn cha mình.
Cô cười tủm tỉm nói: “Cha tuyệt vời nhất, bao nhiêu năm qua vất vả cho cha rồi.”
“Bách Ca Nhi nên học tập cha nhiều hơn.”
Cứ như vậy, dưới sự đồng thuận nhất trí của người nhà, Hạ Tùng Bách mang theo áp lực lớn xách một miếng xương sườn, một con gà, một rổ rau xanh vào phòng bếp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây