Triệu Lan Hương hé môi, mỉm cười nói: “Bà nội còn chưa ăn cơm đâu, chị Hạ chị nhanh xơi một bát mang cho bà ấy ăn đi.”
Nói xong, cô đẩy bát cơm trước mặt mình về phía chị ấy, từng miếng thịt trong bát cơm đều do Triệu Lan Hương chọn lựa kỹ càng, đã hầm riêng chúng nó ở trong nồi thêm một lúc, hầm đến mức mềm mại có cảm giác chỉ cần ngậm vào miệng là tan ra, thích hợp với người già răng không còn tốt nữa.
Chị Hạ cảm kích gật đầu, rồi bưng chén cơm đi vào buồng trong. Chị đúng là đã bị bữa cơm kia khiến đầu óc mơ màng rồi, ngay cả việc bà nội vẫn chưa ăn cơm cũng quên mất, cơm do thanh niên trí thức Triệu nấu thật sự có gì đó rất quái lạ, khiến người khác thần hồn điên đảo!
Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ Triệu Lan Hương dùng một chiếc bình bỏ hết món chân vịt muối vào, sau đó bịt kín mít lại bỏ vào cặp sách.
Hôm nay là cuối tuần, cũng đỡ mất công cô phải đến làm phiền Lý Đại Lực để xin nghỉ, lại đúng vào ngày họp chợ nữa, là ngày lành ngàn năm có một, dòng người đổ về huyện Thanh Hòa sẽ đông hơn ngày thường rất nhiều. Nếu Triệu Lan Hương không lên huyện buôn bán thì cô còn cảm thấy xin lỗi bình chân vịt muối thơm ngào ngạt này của chính mình.
Sau khi Triệu Lan Hương thu dọn xong xuôi thì cô đi đến nhà đội trưởng, Lý Đại Lực vừa đẩy cửa ra đã trông thấy đồng chí Triệu này thì đầu có chút đau. Anh ta cau mày hỏi: “Lại tới xin nghỉ?”
Triệu Lan Hương lắc đầu: “Hôm nay là cuối tuần, tôi tới tìm Đường Thanh.”
Cô định đến tìm Đường Thanh để mượn xe đạp, Đường Thanh là người duy nhất trong thôn có xe đạp. Là người đầu tiên được đi xe đạp ở cái thôn này, mỗi lần anh ta đạp xe lướt trên đường, lúc nào cũng có thể thu hoạch được một đống ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Sau khi Triệu Lan Hương nói hết ý đồ hôm nay mình đến đây với Đường Thanh, Đường Thanh gật đầu rất sảng khoái cho cô mượn xe đạp.
Tuy rằng Đường Thanh không phải đồng hương với cô, nhưng cũng ở thành phố bên cạnh.
Đây là một người thanh niên giỏi văn nghệ, lúc ở trên tàu hỏa một đám thanh niên trí thức đánh bài Poker hoặc là nhàm chán hút thuốc, nói chuyện phiếm với nhau, riêng anh ta thì anh ta dùng đàn acmonica thổi một bài, rồi còn chủ động tổ chức kêu gọi đám thanh niên trí thức xa lạ cùng nhau biểu diễn tài năng, hoà mình lại với mọi người.
“Món mì sợi cô làm rất ngon, lần trước còn chưa kịp cám ơn cô đó.” Đường Thanh nói.
Hai chân Triệu Lan Hương dẫm lên bàn đạp, rồi vẫy vẫy tay với anh ta: “Sau này nếu có cơ hội sẽ mời anh ăn một bữa.”
Đường Thanh đương nhiên là đồng ý, anh ta nói thêm: “Xe đạp rất cao, con gái đi không tiện lắm, lúc đi đường núi nhớ đi chậm một chút.”
Triệu Lan Hương đang vội vã lên đường đi vào trong huyện bán đồ ăn, cô vẫy vẫy tay Đường Thanh, rồi đạp xe đạp đi ra xa mười mấy mét.
Lúc Triệu Lan Hương đi tới con phố chợ đen, thì vị trí thuận lợi đã bị người khác chiếm từ lâu rồi. Vị trí thuận lợi chính là những chỗ dễ thấy, khiến người khác chú ý, nhưng khi công an tới cũng là chỗ chạy trốn nhanh nhất. Cô còn ít tuổi lại là người mới tới, nên chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi sâu vào bên trong.
Cô tìm một chỗ hẻo lánh rồi ngừng lại, sau đó lấy một tấm vải bố sạch sẽ từ trong cặp sách ra trải lên trên mặt đất. Người bán lương thực bày quán bên cạnh làm mặt quỷ với cô. Có lẽ do không muốn để người khác trông thấy mặt, cho nên trên đầu anh ta đội một cái mũ rất rộng, vành nón gần như che khuất đôi mắt của anh ta.
“Cô là người mới tới à, tôi cũng bày quán ở chỗ này, muốn bày hàng đến khi trời tối!”
“Dù sao tôi cũng muốn bán đồ, nếu cô đồng ý cho tôi 5 mao tiền, thì cô cứ để đồ của mình ở chỗ tôi, tôi có thể nhân tiện bán giúp cho cô. Nói xem cô bán gì thế?”
Triệu Lan Hương thong thả lấy ra bình gốm, rồi chậm rãi mở nắp ra.
Món chân vịt muối đã không còn hương thơm bá đạo kinh người bay xa ngàn dặm như lúc ban đầu nữa, nhưng khi ghé sát vào vẫn có thể ngửi được một chút. Bởi vì nó là một món ướp, cho nên nhìn vào không được đẹp mắt cho lắm, nhìn cứ nhão nhão dính dính.
Người thanh niên bán lương thực nhìn lướt qua rồi thu lại ánh mắt luôn, anh ta bĩu môi: “Sao toàn là xương xẩu thế? Những thứ này cô định bán bao nhiêu tiền một cân, có cần phiếu thịt không?”
Triệu Lan Hương nói: “Đương nhiên, cần hai cân phiếu thịt.”
Thanh niên hoảng sợ, “Cô đúng là đang nằm mơ à, nói thế tôi cũng không dám bán giúp cô nữa, cô sửa lại giá đi!”
“Tuy rằng đây là chợ đen, nhưng không có nghĩa là bán đắt cho người khác như thế. Cô đừng làm hỏng thanh danh của khu này, nếu không chú Tư sẽ không tha cho cô đâu.”
Triệu Lan Hương nghe thấy hai chữ “chú Tư” thì yên lặng không nói nữa, rồi lặng lẽ lấy một cái bát và một đôi đũa sạch sẽ ra.