“Cha mẹ cô không dạy, buổi tối con gái lớn rồi không được chạy lung tung sao?”
Triệu Lan Hương lại nhớ đến những bài báo năm đó miêu tả cảnh tượng nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn, sau lưng bọn họ có biết bao điều chua sót không ai biết.
Cô không nhịn được rùng mình một cái, môi mím chặt, sắc mặt càng lạnh lùng hơn.
Hạ Tùng Bách an ủi cô: “Lan Hương, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, không để em thiếu một sợi tóc.”
Nghĩ đến chuyện trước kia, anh buồn bực nói: “Người kia đánh không lại anh, nhưng lần đó nếu như không phải vì anh quá đói bụng, đầu óc choáng váng, để anh ta chạy mất. Thì chắc chắn anh phải đánh anh ta gần chết mới thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây