“Mua được vắc-xin phòng bệnh chưa?”
Hạ Tùng Bách lắc đầu: “Phải chờ các đồng chí ở trạm phòng dịch đi làm mới mua được, cháu tới bên này trước, nếu không sợ sẽ lỡ mất chuyến tàu.”
Phùng Liên là giáo viên, đặc biệt hay nói, bà hỏi Hạ Tùng Bách mấy vấn đề, không khỏi tán dương sự cố gắng, đầy tinh thần hi sinh vì tập thể của anh.
Mẹ ruột càng khen người đàn ông nhà mình như vậy, Triệu Lan Hương càng không dám bại lộ “thân phận” của Hạ Tùng Bách.
Nghe Phùng Liên liên tục khen ngợi, Triệu Lan Hương không nhịn được đứng chôn chân trong phòng bếp, giống hệt con đà điểu chúi đầu vào bãi cát. Anh đúng là lợi hại thật, mới gặp không lâu đã được mẹ cô khen ngợi như vậy, từ xưa đến nay cô chưa bao giờ nghe thấy Phùng Liên khen cô và Tiểu Hổ Tử như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây