Bạch Phú Mỹ Những Năm 70

Chương 20:

Chương Trước Chương Tiếp

“Ăn đi.”

Hạ Tam Nha lộ ra chiếc răng xinh xắn trắng như gạo nếp, cúi đầu xuống gặm miếng chân giò heo giống như một con thú nhỏ, rồi mút đầu ngón tay sùn sụt. Cô bé không ngượng ngùng chút nào cả, cũng không hiểu quy tắc phức tạp của thế giới người trưởng thành. Cô bé đã quen với việc người khác lạnh lùng với mình, bị người ta đánh cũng không khóc, nhút nhát sợ sệt chết lặng giống như con rối gỗ không có tình cảm vậy.

Nhưng mà chỉ cần đối xử với cô bé hơi tốt một chút, thì trong ánh mắt đen láy của cô bé sẽ nở nụ cười xán lạn ấm áp như ngọn lửa trên bếp. Sau khi cô bé ăn xong thì cúi đầu vào trong bát cười ngây ngô, cố gắng liếm láp hương vị còn lưu lại trong bát.

Sau khi Hạ Tùng Bách cho heo ăn xong về nhà thì trông thấy cảnh tượng như vậy.

Trong phòng chứa củi tối tăm, ngọn lửa nhỏ ấp áp vây quanh chiếc nồi nhỏ. Tia lửa lóe lên phác họa bóng dáng cô gái đang ngồi xổm bên bếp cực kỳ dịu dàng, còn em gái ngốc nhà anh đang ngồi cạnh người ta ăn cơm ăn thịt.

Tất cả đều rất hài hòa, ngoài việc Tam Nha ăn thịt cùng với cô gái ấy.

Sắc mặt anh sa sầm xuống, gọi Tam Nha ra.

“Ai bảo mày ăn không đồ ăn mà không trả tiền cho người ta?”

Giọng người thanh niên đang vào thời kỳ vỡ giọng trầm thấp khàn khàn mang theo sự tức giận không kiềm chế nổi, anh bước hai ba bước xông tới trước mặt Hạ Tam Nha, vừa dùng tay kẹp lấy cô bé dưới nách, vừa sa sầm mặt xuống móc mấy tờ phiếu nhăn nhúm từ trong túi ra đặt lên trên bàn, giọng nói rất cứng rắng:

“Sau này đừng tùy tiện cho con bé đồ ăn nữa.”

Cả người Triệu Lan Hương không khỏi lui về phía sau hai bước, trên mặt Hạ Tùng Bách đầy vẻ hung ác, tạo cho cô cảm giác anh đang muốn đánh người.

Sau đó anh thật sự đánh Hạ Tam Nha một trận, đánh cô bé mông mở ra hoa, bắt cô bé đứng vào trong góc tường. Có điều Hạ Tam Nha bị đánh quen rồi, da quá dày. Tuy rằng bị anh trai đánh một trận, nhưng mà tốt xấu gì cũng đã được ăn hai miếng móng giò heo, mãi cho đến khi cô bé đứng vào góc tường thì cái miệng vẫn nuốt nước bọt, đang cố gắng nghĩ đến mùi vị của món móng giò heo kia.

Thực tế cô bé cũng không biết món mình vừa ăn chính là móng giò heo, cô bé đã bao giờ được ăn móng giò heo đâu mà biết nó có hương vị gì? Đứa trẻ đáng thương này quanh năm suốt tháng chẳng có mấy lần được ăn thịt heo. Sau này bữa móng giò heo vào thời gian đói khát ấy, trở thành hương vị cả đời Hạ Tam Nha không quên được.

Triệu Lan Hương vừa buồn cười vừa tức giận, đi đến trước mặt Hạ Tùng Bách nói: “Cho cô bé ăn gì là do tôi, con bé còn nhỏ thế thì biết cái gì, anh muốn thì dứt khoát đánh cả tôi đây này?”

Hạ Tùng Bách đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy có cảm giác khổ sở khó chịu lan tràn toàn thân. Anh cũng rất muốn để em gái đáng yêu của anh được ăn một bữa thịt sung sướng vui vẻ, từ khi con bé sinh ra đến nay đều chưa được ăn một bữa ngon nào cả, hai ba tháng tuổi đã không có sữa để uống, do chị anh mài khoai lang đỏ thành bột rồi pha ra nuôi cô bé lớn. Chính là anh đã làm việc đến mức mệt chết mệt sống rồi, mà cũng không đủ để có một bữa cơm no.

Chỉ có thể đổ tại ông trời bắt các cô đầu thai vào nhà họ Hạ, tự dưng phải gánh một đống tội nợ theo anh.

Đôi mắt đen láy của Hạ Tùng Bách phủ một tầng tro bụi, anh chỉ nhìn Triệu Lan Hương một cái, rồi xoay người chui vào phòng chứa củi. Dơ tay múc hai đấu gạo lức, bắt đầu nấu cơm chiều cho nhà họ Hạ.

Triệu Lan Hương cảm thấy vừa rồi khi anh liếc cô một cái, thế mà làm cô có cảm giác như trái tim đột nhiên tan vỡ.

……

Buổi tối khi chị cả Hạ về, Hạ Tam Nha vẫn đang đứng ở góc tường cười hì hì gọi chị ấy một tiếng.

Triệu Lan Hương bê hết lòng heo đã xào xong và móng heo lên, xơi cho bọn họ mỗi người một bát cơm, cô cười tủm tỉm nói: “Tối hôm qua ăn một bữa cơm không trả tiền cho mọi người, hôm nay cùng nhau ăn đi.”

Chị Hạ vội vàng lúc lắc đầu, bữa cơm ngày hôm qua tuy rằng đối với bọn họ mà nói coi như cũng phong phú, bởi vì bỏ nhiều gạo hơn mọi ngày. Nhưng vẫn keo kiệt không chịu nổi, sao có thể so sánh với bữa cơm đầy thịt này của thanh niên trí thức Triệu được?

Triệu Lan Hương đã gắp vài đũa lòng heo đặt vào trong bát chị Hạ, mỉm cười nói: “Tuy rằng mấy thứ này là thịt, nhưng đều là nội tạng heo không đáng mấy đồng tiền, chị cứ yên tâm ăn thoải mái đi!”

Phần tình nghĩa này quá quý trọng, chị gái Hạ vừa cảm động lại cảm kích nhìn thanh niên trí thức Triệu, chị ấy dùng nước ấm làm cơm mềm ra rồi bưng vào trong buồng cho bà nội ăn. Cứ khi nào trong nhà có thức ăn ngon, thì luôn để cho bà ăn trước. Gạo do thanh niên trí thức Triệu mua đều gạo tinh, mềm đến mức khi nhai trong miệng sẽ mềm ra, lại mềm vừa ngậy, còn hơi có vị ngọt. Không giống hoa màu bọn họ ăn, nuốt vào khiến cổ họng đau đớn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)