Cố Hoài Cẩn nhai xương cá đã hầm mềm, rồi nuốt luôn cả xương sụn, ông ăn hết miếng này đến miếng khác, vô tình đã ăn gần hết một bát lớn, khi ngẩng đầu lên lập tức thấy Hồ Tiên Tri đang thèm thuồng nhìn chằm chằm vào bát của mình, ông ta mở miệng hỏi:
“Chuyện Ngô Dung là thế nào vậy?”
Ông đặt bát xuống, ngừng ăn, lần đầu tiên để lại nước canh cá diếc cho Hồ Tiên Tri.
Hồ Tiên Tri sung sướng cầm bát canh lên uống. Hương vị tươi mới chiếm trọn vị giác của anh ta, đậu hũ màu trắng đục mềm mại, nước canh đậm đà, thơm nồng, như thể hòa tan mùi thơm của xương cá vào trong bát canh, trong miệng ngập mùi cá, không còn chút mùi tanh nào cả. Vừa sạch sẽ vừa thơm, còn ngon hơn cả thịt heo mà anh ta từng ăn!
Cuối cùng Hồ Tiên Tri cũng hiểu được, tại sao người thầy nghiêm túc của mình lại luôn trông ngóng bữa ăn hàng ngày của Thanh niên trí thức Triệu như vậy, anh ta cũng muốn ăn, nhưng có nằm mơ anh ta cũng không ăn được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây