Ở nông thôn có rất nhiều người nghèo thường xuyên không có quần áo để mặc. Mới ba năm cũ ba năm, khâu đi vá lại, lại thêm ba năm, đó mới là tình hình thực tế. Người nông dân sống ở nơi núi rừng xa xôi hẻo lánh, có khi mười mấy người chỉ có một bộ quần áo, ai phải ra ngoài thì mới được mặc.
Hạ Tùng Diệp có vẻ sợ hãi, chị lùi lại một bước, khuôn mặt hồng hào vì vừa làm việc chân tay trên núi xuốnglập tức biến mất hết.
Chị ê ê a a bước đến gần, nắm lấy tay Triệu Lan Hương, lắc đầu liên tục. Thấy Triệu Lan Hương bất động, chị Hạ vội lấy vải vung vãi trên giường và trên bàn cuộn lại, nhét tất cả vào trong ngăn tủ, cả người chị dán trên ngăn tủ, sợ hãi hít một hơi khí lạnh.
Đôi mắt sáng ngời của chị chứa đầy nước mắt.
Chị lờ mờ hiểu ra được những món ăn ngon lành no bụng trước giờ thanh niên trí thức Triệu làm ra, cơm gạo mỗi bữa lấy từ đâu ra rồi. Đầu chị như muốn nứt ra, ngẩn ngơ một lúc lâu không nói chuyện. Cả người suy sụp ngã gục vào tủ quần áo, bám chặt lấy nó, giống như đó là điểm tựa duy nhất, mãi cho đến khi tinh thần mệt mỏi sức lực cạn kiệt mới thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây