Nhưng khi nghe thấy anh nói mình ngốc, cô không nhịn được thanh minh cho mình: “Cái này kiếm được ba mươi tệ đó, em chỉ tiện thể mua thôi.”
Hạ Tùng Bách nói: “Anh cho em ba mươi tệ, sau này em cứ đeo nó trên tay được không?”
“Chờ đến lúc anh có tiền rồi, anh sẽ mua cho em một chiếc đồng hồ tốt hơn.”
Anh dừng lại, buồn bã nói: “Anh không muốn những thứ mà em đã từng sử dụng, lại rơi vào tay người khác.”
Hai má Triệu Lan Hương lập tức bị nhuộm đỏ, cô cúi đầu, mím môi không nói gì, mỉm cười như cô vợ nhỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây