Ông chồng già nhà mình ‘vừa nghèo vừa chán nản’ này, dáng vẻ lười biếng không thèm để ý kia vẫn rất có hương vị của anh chàng trong phim Young and Dangerous nổi tiếng ở thập niên 90. Gương mặt góc cạnh sắc bén, kèm theo vẻ kiêu ngạo khó thuần phục, nhìn qua thì hung dữ giống như lúc nào cũng có thể nhảy ra đánh người vậy.
Đáng tiếc…… Anh đã sống sớm hai mươi năm, nếu vào thời ấy thì vạn người theo đuổi, nhưng mà ở hiện tại chính là bị mọi người chỉ chỏ sau lưng mắng là tên du côn lưu manh.
Hôm nay người đàn ông mặc một bộ quần áo rách nát đã giặt đến mức bạc phếch cả rồi, trong mắt mang theo vẻ tùy tiện, nhưng Triệu Lan Hương người cùng chung chăn gối với anh hai mươi năm lại hiểu được, người đàn ông của mình chính là một con sói con, giọng điệu của anh rất tùy ý, nhưng trong lòng không chừng đang nghi ngờ cô có phải đã lừa gạt chị cả thành thật của anh hay không.
Triệu Lan Hương móc ra ba đồng tiền, đón nhận ánh mắt lười nhác của anh, dáng vẻ hồn nhiên không sợ hãi: “Đây là tiền thuê nhà, tôi cũng không phải không trả tiền.”
“Ký túc xá tập thể của thanh niên trí thức bị sụp, tôi không có chỗ nào ở cả. Nhà anh ít người lại nhiều phòng, tôi thích ở đây. Cuối năm sau khi xây lại ký túc xá cho thanh niên trí thức tôi sẽ dọn đi.”
Mặc kệ anh ngây ngô non nớt khác hẳn với anh của vài chục năm sau, thì cô tin tưởng bản chất của anh vẫn là người đàn ông thông minh ấy. Gia đình trước mắt này hiện giờ quá quá nghèo, một căn phòng bỏ không nhiều năm nếu có thể đổi lấy vài đồng tiền thuê ít ỏi, về tình về lý đều không nên từ chối. Huống chi…… Nhìn cô cũng không giống người không biết thân biết phận.
Lúc này Hạ Tùng Diệp lại dùng sức gõ mạnh vài cái vào cửa, nôn nóng kêu ê ê a a, thậm chí vì mình bị nhốt trong phòng còn tức giận đạp đá cửa.
Nể tình chị gái anh, nể tình cô gái nhìn yếu đuối không có sức làm hại ai này, Hạ Tùng Bách tạm thời nhân nhượng.
Anh nhận một chồng tiền mặt trong tay cô gái, không thèm nhìn lấy một cái mà tùy ý nhét vào trong túi tiền, rồi cảnh cáo: “Tôi dặn dò cô lần cuối cùng, không được gây chuyện. Gây chuyện thì thu dọn đồ cút ngay.”
Triệu Lan Hương gật đầu, dùng chân đá đá vào túi hành lý: “Phiền anh, sức lao động.”
Triệu Lan Hương tạm thời sẽ không khách khí với anh, dù sao cũng là người xa lạ đã đưa tiền thuê nhà rồi, quá khách khí ngược lại dễ sinh ra nghi ngờ cô có động cơ không tốt. Từ nhỏ đến lớn Hạ Tùng Bách đã quen chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của toàn bộ người trong đại đội, đột nhiên lại gặp một người xa lạ nhiệt tình thì rất kỳ cục, anh không hoài nghi cô là kẻ ngốc, thì sẽ hoài nghi cô có động cơ không tốt.
Từ lần trước chịu lạnh nhạt trong ruộng bắp Triệu Lan Hương đã được dạy dỗ.
Anh chàng Hạ Tùng Bách này không thích thiếu nợ người khác, lần trước giúp cô khả năng vì mấy viên kẹo kia. Khi anh cho rằng đã trả hết sạch nợ thì dứt khoát chạy lấy người. Nếu ăn thêm mấy chiếc bánh bao của cô nữa, thì khó tính toán sổ sách tiếp.
Sự chi li này khác hẳn Hạ Tùng Bách vài chục năm sau, lúc đó anh nhiều tiền nhiều lực. Người từng giúp đỡ anh, anh đều trả lại không tính toán gì cả, cần tiền đưa tiền, cần lực xuất lực. Nợ một đồng anh trả lại ba đồng, bởi vậy anh trở thành “Thần Tài” của rất nhiều người, người xung quanh đều rất muốn kết bạn với anh, tình nghĩa từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn không ngừng lăn tới, khiến sự nghiệp của anh cũng phát triển không ngừng..
Hạ Tùng Bách thu lại dáng vẻ lưu manh kia, yên lặng khom lưng nhặt hành lý rơi vãi trên mặt đất ôm vào trong phòng.
Hạ Tùng Diệp được thả ra, thì giơ tay lên nắm thành nắm đấm gõ vào đầu anh hai cái, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận, rất không bằng lòng với hành vi vừa rồi của anh, giống như đang bảo vệ địa vị chủ nhà của mình. Hạ Tùng Bách không phản kháng, cúi đầu để yên cho cô ấy đấm.
Hạ Tùng Diệp áy náy gật đầu với Triệu Lan Hương, ra dấu tay nói: “Tính tình, nó, không tốt.”
“Người, không xấu, yên tâm.”
“Cô, ngồi, nó, thu dọn.”
Triệu Lan Hương thật sự nghe lời tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, hai tay cô chống cằm say sưa nhìn ông chồng già nhà mình đang thu dọn trong ngoài. Người đàn ông dùng mấy tấm ván gỗ ghép lại thành một chiếc giường đơn sơ, ghép nối chúng lại với nhau, toàn bộ quá trình không cần một cây đinh nào. Động tác của anh rất thành thạo, lưỡi cưa rơi xuống vụn gỗ bay lên, cuối cùng anh thổi vài hơi, thổi hết vụn gỗ trên ván giường xuống. Ngón cái thô ráp sờ khắp nơi trên ván giường, rút bỏ hết toàn bộ dăm gỗ ra.
Đôi mày kiếm sắc bén của anh dựng ngược, lúc gương mặt không biểu cảm gì cũng thường xuyên toát ra sự hung dữ, nhưng mà lúc anh mân mê gõ gõ làm nghề thợ mộc lại nghiêm túc tinh tế. Triệu Lan Hương nhìn đến mức mê mẩn, trong ánh mắt thi thoảng lại hiện lên vài phần dịu dàng.