Triệu Lan Hương từng ở chung với Hạ Tùng Diệp rất nhiều năm, giao tiếp thông thương hoàn toàn không thành vấn đề. Sau khi kết hôn cô phát hiện ra người chị chồng Hạ Tùng Diệp này thực tế lại là đồ tham ăn, trước kia sống quá khổ cực, hầu như không được ăn thứ gì ngon cả, nên khi về già đặc biệt thích ăn ngon, thích ăn nhất là bánh bao thịt.
Triệu Lan Hương cong môi lên, từng bước lôi kéo: “Nếm thử xem?”
Cô nhét bánh bao vào trong miệng Hạ Tùng Diệp, làm cả người Hạ Tùng Diệp chấn động, cô ấy dùng đầu lưỡi liếm liếm vỏ bánh bao mềm mại, trong hốc mắt đột nhiên vương đầy nước mắt.
Cô ấy cúi người xuống, dùng bàn tay thô ráp sờ chiếc bánh bao trong miệng, cơn đói khái từ trong dạ dày thúc đẩy cô ấy máy móc nhai nuốt.
Sau lớp vỏ trắng nõn là thịt heo tươi ngon, nước thịt chảy vào trong miệng. Một làn hương ngọt ngào đậm đà bao trùm tất cả giác quan của cô ấy, trong lúc không để ý Hạ Tùng Diệp đã ăn hết một chiếc bánh bao rồi, cô ấy cảm thấy đời này chưa bao giờ thỏa mãn như vậy. Nhưng mà cô ấy vẫn còn chưa no.
Vì tiết kiệm thức ăn trong nhà, hôm nay cô ấy chỉ mang theo một chiếc bánh bao đen xì, công việc buổi sáng quá vất vả nên cô ấy đã ăn hết chiếc bánh bao ấy rồi, giữa trưa chỉ có thể uống nước cho no bụng.
Trong lúc vô tình Hạ Tùng Diệp lại ăn thêm từng chiếc từng chiếc bánh bao nữa, cô ấy ăn hết bánh trong tay, Triệu Lan Hương lại đưa cho cô ấy một chiếc nữa.
Cuối cùng chiếc túi xách đựng bánh bao củaTriệu Lan Hương đã bẹp xuống, cô cười tủm tỉm ra dấu tay nói: “Chị Hạ, chị có thể giúp em một chút việc không?”
“Em, muốn, ở nhà chị.”
……
Chạng vạng, khi Hạ Tùng Bách đang lấy thêm một gánh nặng phân gà để bón thúc cho đồng ruộng, thì anh trông thấy chị cả nhà mình xách một túi hành lý to mang về nhà. Rồi cô ấy đi đến căn phòng đã bỏ không nhiều năm trước, thả đồ đạc xuống. Sau đó cô ấy không nói tiếng nào đã bắt đầu lấy cái chổi quét dọn lại một lượt, dọn hết bụi bặm rác rưởi bên trong ném ra ngoải, rồi lại lục tục ném cái ky, cái cuốc, lê……
Hạ Tùng Bách cũng không hỏi chị gái anh đang muốn làm gì, mãi cho đến khi chị ấy cười tủm tỉm ôm khăn trải giường và chăn bông mới ra ngoài, thì cuối cùng Hạ Tùng Bách mới nhìn thẳng vào đó, ánh mắt kiêu ngạo khó thuần trở nên u ám.
Bộ chăn gối kia chính là của hồi môn mà chị ấy phải tích cóp tiền rất lâu mới mua được, từ trước đến giờ chị ấy đều không nỡ bỏ ra dùng.
Rất nhanh Hạ Tùng Diệp đã quét tước xong một căn phòng, vốn dĩ cô ấy là người làm việc rất nhanh nhẹn tỉ mỉ, không lúc nào để tay chân mình rảnh rỗi được, trong nhà không góc nào có bụi bẩn cả. Phòng ở của nhà họ Hạ tuy rằng đã cũ lại rách nát, nhưng được cô ấy dọn dẹp rất sạch sẽ ngay ngắn, không để lộ ra chút yếu ớt suy sụp nào.
Đúng lúc ấy Hạ Tùng Bách nghe thấy có tiếng bước chân nặng nề từ quanh đó truyền đến, anh ngước mắt nhìn về phía trước, thì một bóng dáng yểu điệu đập thẳng vào mắt anh. Cô gái đang cõng hành lý cồng kềnh, chân cao chân thấp đi đến nhà cũ nhà họ Hạ. Sau khi cô bỏ hành lý xuống mặt đất, thì nhấc tay lên lau trán, từng giọt mồ hôi trong suốt chảy theo làn da cô, sợi tóc đen nhánh dán vào sườn mặt, trong đôi mắt hạnh có vẻ mệt mỏi.
Hạ Tùng Diệp lắc lắc cái chuông bên eo mình, vẫy vẫy tay với em trai đang ở trên cánh đồng.
Hạ Tùng Bách buông gánh phân chuồng trong tay xuống, yên lặng đến bên cạnh giếng rửa tay, rồi đi tới trước mặt vị khách không mời mà đến này.
Chị cả nhà anh ra dấu tay ý bảo: “Giúp, lấy hành lý.”
Đôi mày rậm của Hạ Tùng Bách nhăn chặt lại, ánh mắt đen nhánh hung ác khẽ trầm xuống.
Hạ Tùng Diệp thấy trong mắt em trai lộ vẻ vô cùng cảnh giác, thì nói nói: “Để cô ấy, ở lại đây.”
“Cô ấy, không có, chỗ ở.”
Lòng bàn tay thô ráp của Hạ Tùng Bách đè lên vai cô gái, hơi đẩy cô về phía sau một chút, dáng người cao gầy của anh thuận thế chắn trước cửa, lười biếng mở miệng: “Cô muốn làm gì?”
Trong lúc nói chuyện anh dùng một bàn tay đuổi Hạ Tùng Diệp về phòng cô ấy.
Triệu Lan Hương trơ mắt nhìn ông chồng già nhà mình đóng cửa rầm một tiếng, nhốt Hạ Tùng Diệp vào trong phòng, mặc cho Hạ Tùng Diệp ở bên trong gõ cửa vẫn thờ ơ không mở ra.
Đôi mắt dưới cặp lông mày rậm của anh lộ ra vẻ lạnh lùng và đề phòng không che dấu chút nào, giọng nói hơi khàn khàn có chút không đứng đắn: “Biết tôi là ai không?”
Nói xong người đàn ông tùy tiện dùng ánh mắt lưu luyến bên trên bộ ngực của cô gái, mãi cho đến khi làm cô đỏ hết cả mặt lên, anh mới quang minh chính đại dời mắt đi.
Triệu Lan Hương không ngờ —— Người chồng luôn khiêm tốn phong độ kia của cô, lại còn có một vẻ lưu manh như vậy.
Trái tim cô thế mà lại lén lút đập nhanh vài cái.