Cố Hoài Cẩn đứng dậy khỏi đống rơm, dùng đôi mắt sáng láng nhìn chằm chằm vào Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương bị ông ta nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên, cô dừng xe lại.
Lúc này Cố Hoài Cẩn mới mở miệng: “Cảm ơn bát cơm hôm qua của cô.”
Triệu Lan Hương quay mặt sang một bên, bình tĩnh nói: “Không liên quan đến tôi, do anh Hạ tự mình lấy cho ông.”
Cố Hoài Cẩn do dự một chút, rồi nói: “Tôi có thể cho cô tiền, đổi lấy một bữa cơm thừa của các cô được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây