Khi cô ta đi qua người Triệu Lan Hương, thì lạnh lùng nói: “Cuối tuần này tôi sẽ viết thư gửi về nhà, đừng mong tôi sẽ nói tốt cho cô.”
Nói xong cô ta nhấc chân nhanh chóng ra khỏi phòng để nông cụ.
Triệu Lan Hương thích ý sờ sờ cái bụng no tròn, cũng không để ý đến Tưởng Lệ. Chu Gia Trân quay đầu khẽ nói nhỏ với cô: “Hai cô quen nhau à?”
Triệu Lan Hương trả lời bâng quơ: “Cùng đến từ một chỗ, có điều cũng không thân lắm.”
Chu Gia Trân tức giận bất bình: “Cô ta thật là, đại đội trưởng cũng dám ghét bỏ. Đại đội trưởng là người không thể chê vào đâu được, vô cùng tận tâm làm hết trách nhiệm. Mấy đại đội khác thường xuyên có chuyện người bị đói chết đói, tuy rằng đại đội chúng ta ăn không đủ no, nhưng hàng năm đều phát đủ lương thực. Nếu đã chê chỗ này nghèo, sao còn xuống nông thôn?”
Triệu Lan Hương chỉ cười không nói gì, cúi đầu vá lại vết rách trên quần áo mình. Từng sợi chỉ xuyên qua áo sơmi trắng tinh của cô, cô dùng chỉ màu lam thêu thành đóa hoa ở cổ tay áo, chỗ đó bị cành cây cào rách nhìn càng có vẻ tinh xảo đẹp đẽ hơn.
Sự chú ý của Chu Gia Trân rất nhanh đã bị đóa hoa này hấp dẫn, vô cùng hiếm thấy.
Cô đưa quần áo cho Chu Gia Trân nhìn. Còn mình thì chống cằm nhìn bầu trời xanh, tâm trạng rất không tồi.
Ký túc xá tập thể của thanh niên trí thức sụp xuống, không biết đội trưởng sẽ sắp xếp chỗ nào cho bọn họ. Cô thì…… Ngoài phòng ở của ông chồng già nhà cô ra, cô không muốn đi đâu cả.
……
Triệu Lan Hương đang nghĩ cách để vào ở phòng của ông chồng già nhà mình, còn Lý Đại Lực thì đang nghĩ nát óc tìm cách sắp xếp chỗ ở cho đám thanh niên trí thức này.
Anh ta đã nói đến miệng khô lưỡi khô, cố ý triệu tập người dân trong thôn đến thảo luận. Tuy rằng danh từ thanh niên trí thức nghe rất êm tai, tới đây với khẩu hiệu là xây dựng xã hội chủ nghĩa nông thôn mới, kết quả đúng thật là xây dựng, nhưng mà xây dựng đến mức bọn họ càng nghèo hơn. Đặt tay lên ngực tự hỏi, không có nhà ai bằng lòng thu nhận đám thanh niên trí thức này cả.
Lý Đại Lực cố gắng kiềm chế nói: “Mọi người cũng không cần phải nuôi cơm bọn họ, chỉ ở nhờ một khoảng thời gian mà thôi. Chờ đến khi ký túc xá của thanh niên trí thức xây xong, cũng không cần làm phiền mọi người nữa. Nếu như không đồng ý, thì đành ở luân phiên từng nhà một. Dù sao tổng cộng cũng chỉ có mười mấy thanh niên trí thức, mỗi nhà ở lại một tháng, như vậy đối với mọi người đều công bằng, đơn giản cũng đỡ phải bỏ tiền ra xây nhà cho bọn họ.”
Người dân trong thôn vừa nghe thấy thế, đã đứng ngồi không yên.
“Haiz—— đội trưởng không phải anh đang hại chúng tôi đấy chứ?” Đây là phía những người ngay thẳng tiến bộ nói ra.
“Không được không được, mỗi nhà ở một tháng sao được, không ổn định biết bao. Trong lòng thanh niên trí thứ khả năng cũng không muốn đâu.” Đây là phía những người theo phe nói lòng vòng không rõ ràng.
“Hay là rút thăm, nhà ai rút phải thì để nhà ấy thu nhận.” Đây là những người theo phe mạo hiểm.
Mọi người đẩy tới đẩy lui, gân cổ tranh cãi một lúc lâu, thì Lý Đại Lực quyết định các cán bộ phải làm gương tốt tiếp nhận đám thanh niên trí thức này, đại đội trưởng, bí thư chi bộ nhận hai người, phó đội trưởng, phó bí thư chi bộ nhận một người. Còn lại mấy người nữa thì người dân trong thôn rút thăm quyết định.
Đơn giản chỉ lo chỗ ở không nuôi cơm, dọn dẹp lại một căn phóng chứa đồ linh tinh cho đám thanh niên trí thức ở lại là được. Tuy rằng chỉ vậy thôi nhưng cũng có rất nhiều người không muốn chịu thiệt.
Nhà Lý Hữu Phúc gia rút phải ba người, nhà Lý Kiến Quốc rút phải ba người, nhà Hạ Quốc Khánh cũng rút phải ba người, Hạ Ái Quân thì rút trúng hai người. Những nhà không rút phải thanh niên trí thức âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng rất sung sướng nhưng vẫn che giấu đi ý mừng, không để lộ ra ngoài. Ngược lại còn vỗ tay cổ vũ mấy nhà kia, nói rất thoải mái khí phách: “Yên tâm đi, những người học sinh này đều rất hiểu chuyện, không chừng mỗi tháng còn trợ cấp cho các anh chút tiền thuê nhà với tiền củi lửa đấy!”
Vợ Lý Kiến Quốc chống eo, đầu ngón tay chỉ vào vài cái tên trên danh sách thanh niên trí thức nói: “Nhà chúng tôi muốn ba người này.”
Ba người bà ta chỉ tên lần lượt là Tưởng Lệ, Triệu Lan Hương, Đường Thanh. Ba thanh niên trí thức này hàng ngày đều ăn mặc sạch sẽ lại rất lịch sự, dáng vẻ lanh lợi xinh đẹp, nhìn mới giống người thành phố chân chính, ba ngày hai bữa không phải đến quán ăn chính là mua thịt về nấu ăn, trên người dư dả đến mức người dân trong thôn không khỏi thèm thuồng. Nếu thật sự thu nhận ba người này, nói không chừng còn có thể được nhờ, cũng được ăn thêm chút thịt.
Ba nhà khác lập tức không vui, kết quả của việc không vui là mọi người lại bắt đầu cãi nhau, vì tranh giành mấy thanh niên trí thức “Sống thoáng” trong đám người ấy, cãi nhau ồn ào mãi không dứt, khiến đầu óc Lý Đại Lực ong ong hết cả lên.