Nước mắt Triệu Lan Hương chảy cuồn cuộn lăn dài trên má, hốc mắt đỏ bừng.
Cô nắm bàn tay to lớn lại ấm áp trên chiếc giường bệnh kia, khóc không thành tiếng.
“Lan Hương, em không còn nhỏ nữa, đừng khóc nhè giống như trẻ con thế.
Người đàn ông đang nằm trên giường bệnh cố hết sức vươn tay ra, muốn sờ lên đầu cô, nhưng cả người lại không có chút sức lực nào cả.
Anh đã già rồi, vết thương cũ tích cóp vài chục năm trên người đồng thời ập đến, bệnh tật nhanh chóng làm anh gục ngã. Khi còn trẻ vướng vào mười mấy năm kiếp sống trong ngục giam, đổi lại bệnh tật chất đầy trên người, có thể chịu đựng được đến bây giờ đã là vạn hạnh.
Đôi mắt đã già nua của anh mơ màng quyến luyến nhìn người vợ của mình, tuy rằng cô cũng đã già giống như anh rồi, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.
Khi gương mặt dịu dàng ấy cười rộ lên, đôi mắt cong cong giống như vầng trăng non, cũng là dáng vẻ mà anh yêu nhất.
“Cười một cái cho anh xem?
Triệu Lan Hương lau sạch nước mắt, miễn cưỡng hé miệng ra cười một cái với chồng mình.
Hạ Tùng Bách vừa lòng khép lại mắt.
Cô che miệng cố kìm nén tiếng khóc càng ngày càng lớn, nước mắt sắp chảy thành dòng sông.
Thư ký Hà đứng bên cạnh đẩy gọng kính mạ vàng lên, duỗi tay xem xét hơi thở của người đàn ông.
Rồi anh ta khó lắm mởi thốt ra lời an ủi: “Phu nhân, xin bà bớt đau lòng. Phần tài sản chủ tịch để lại cho ngài, hôm sau sẽ có luật sư tới nói chuyện với ngài.
Thư ký Hà nhìn người đàn ông đã trút hơi thở cuối cùng trên giường, vừa kính sợ lại vừa tiếc hận.
Cuộc đời của người đàn ông này có thể tóm lại bằng bốn chữ nhấp nhô và chăm chỉ, xuất thân nghèo khó, mười chín tuổi đã vào tù, ngồi trong ngục mười lăm năm, sau khi ra ngoài thì tay trắng dốc sức làm việc mười năm, từ một anh thanh niên nghèo khổ không có bối cảnh gì đã xoay người biến thành người dẫn đầu của một công ty kinh doanh khổng lồ, đánh cho một đống các nhãn hiệu lâu đời dày dặn kinh nghiệm đến mức không còn chút sức lực nào để chống cự, có thể nói là một truyền kỳ.
……
Bên má Triệu Lan Hương bỗng nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt, mẹ Triệu là Phùng Liên xoa xoa khuôn mặt đỏ ửng của cô, lầu bầu chọc vào trán của cô nói: “Bị sốt thôi cũng khóc, yếu ớt đến mức này nếu để cha con thấy, lại bị dạy cho một bài ca dài dòng.
Triệu Lan Hương mở mắt, ngơ ngơ ngác ngác nhìn chằm chằm vào Phùng Liên một lúc lâu.
Phùng Liên thở dài, lại nói tiếp: “Đầu năm nay gả ai mà không phải là gả? Mẹ và cha con gặp mặt lần đầu tiên cũng vào ngày lấy giấy đăng ký kết hôn, căn bản giống như có mắt như mù vậy. Không phải vẫn sống qua ngày đấy sao?
Triệu Lan Hương chỉ cho rằng mình đang nằm mơ, trong lòng đắm chìm trong nỗi đau khổ vì mất chồng, mãi lâu sau vẫn chưa thể giảm bớt.
Nhưng mà nếu như cô đang mơ, thì sao lại mơ một giấc mơ hoang đường thế…… Mơ thấy mẹ cô khi còn trẻ?
Phùng Liên thấy con gái không đáp lại lời bà, còn cho rằng cô thật sự nổi lên tính khí bướng bỉnh, trong lòng còn đang giận bà. Bà lại chọc chọc vào trán con gái mình, nói giống như hận sắt không thành thép:
“Dù sao cũng là hôn sự đáng đính hôn từ nhỏ, thích hủy thì hủy cha con cũng khó ăn nói…… Cha mẹ người ta chính là thủ trưởng của cha con nữa!
Trên trán Triệu Lan Hương đau xót, cuối cùng cô cũng nhìn thẳng vào mẹ mình đang cằn nhằn, nhanh chóng bò dậy.
Cô liếc mắt đã nhận ra trên quyển lịch bàn viết: Ngày 16 tháng 4 năm 1976.