Dưới những gợn sóng đó chính là một con cá sấu với thân mình được phủ kín vảy xámLoài cá sấu này có tên đầy đủ là Tế Lân Quất Nha Ngạc (cá sấu răng cam vảy nhỏ), da của chúng có thể dùng để chế tạo đồ phòng ngự cấp linh khí, nhưng cũng chẳng có mấy võ giả chấp nhận giết loại cá sấu này.
Nguyên nhân là bởi thực lực loài cái sấu này quá mức hung hãn, hơn nữa lực phòng ngự cũng rất kinh người, cho dù là võ giả Thần Đan Cảnh cũng phải khó khăn lắm mới giết được. Tốn một lượng khí lực lớn mới giết được, mà sau đó lại chỉ thu được một tấm da cá sấu, tỷ lệ bỏ ra, thu lại không cân bằng, đương nhiên không có võ giả nào có để tâm đến chuyện đi bắt loài cá sấu này.
Mà trong con sông này có khoảng trăm con cá sấu đang lặng lẽ tiến đến gần La Chinh!
La Chinh không chỉ thu chân nguyên lại, thậm chí ngay cả cảm giác cũng không dám để lộ ra ngoài, nên nhất thời không phát hiện ra bọn chúng.
Hắn và Khê Ấu Cầm đều đi trong nước, tiến thẳng về phía trước, những gợn sóng mờ nhạt kia thì càng lúc càng tiến đến gần hơn.
“Rào!”
Khi một con cá sấu đã tiến gần đến phía sau Khê Ấu Cầm, nó đột nhiên há cái miệng to ra, cắn về phía Khê Ấu Cầm một cái.
Loài cá sấu này rất giỏi ngụy trang, nếu không nhìn kỹ thì sẽ thấy chúng giống như một cây gỗ mục đang trôi lơ lửng, nhưng một khi đã động thì tốc độ không hề chậm chút nào!
Nghe thấy phía sau có tiếng nước truyền đến, Khê Ấu Cầm bỗng nhiên quay đầu nhìn lại. Nàng thấy đối diện mình là một cái miệng to thì lập tức ngây dại ra. Con cá sấu này có hai hàng răng màu vỏ quýt. Hai hàm răng này sắc nhọn tới mức cho dù là gang thép bị nó cắn vào thì cũng sẽ để lại một dấu răng thật sâu.
Thực ra thì một võ giả Thần Đan Cảnh bình thường cũng sẽ không mấy sợ loài cá sấu này, mặc dù Khê Ấu Cầm là Thần Đan Cảnh nhưng kinh nghiệm thực tế của nàng gần như bằng không, thế nên lúc này không biết phải đối phó thế nào.
Bóng dáng La Chinh lúc này chợt lóe lên, nhảy qua đá một cước lên hàm dưới của con cá sấu. Hàm trên của con cá sấu này giống như một cánh cửa phủ đầy đinh nhọn, đóng sập xuống La Chinh, dáng vẻ phải nhai nát người này trong miệng nó.
La Chinh trực tiếp đánh một quyền lên hàm trên.
“Két, ầm!”
Một quyền này của La Chinh trực tiếp xé rách miệng con cá sấu, màu máu đỏ tươi lập tức lan ra, nhuộm đỏ cả mặt nước trong veo. Con cá sấu kia đau đớn, vùng vẫy trên mặt nước, sóng nước bắn tung tóe.
“A!”
Khê Ấu Cầm thét lên một tiếng chói tai, đồng thời bên người nàng xuất hiện sáu con cá sấu khác, trong mắt chúng, rõ ràng Khê Ấu Cầm chính là thức ăn!
Chân mày La Chinh nhíu lại một cái.
Có thể nói mấy con cá sấu này chẳng có tính uy hiếp gì với La Chinh, cho dù hắn có đứng đây cho chúng cắn xé thì bọn chúng cũng chẳng thể nào nuốt được. Nhưng nếu muốn giải quyết chúng với số lượng nhiều như vậy thì chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Nếu sử dụng chân nguyên, hắn hoàn toàn có thể tiêu diệt hết, nhưng vấn đề là, chỉ sợ La Chinh vận chuyển chân nguyên là Thôi Tà lập tức cảm nhận được ngay.
Nhưng nếu giết bằng tay không thì sẽ gây ra động tĩnh lớn. Đầm Vân Mộng yên tĩnh như bãi tha ma, nhưng dù chỉ một chút động tĩnh nhỏ xíu cũng có thể truyền đi rất xa!
“Phiền phức!”
La Chinh phóng qua, chân nguyên trong cơ thể bắt đầu chuyển động, sau đó hắn lôi ngay Khê Ấu Cầm đang bị dọa sợ mất hết hồn vía kia bay nhanh về phía trước.
Mấy con cá sấu không thể bay được nên đương nhiên không thể đuổi theo. Sau khi đến bên kia sông, La Chinh mới tản hết chân nguyên đi, La Chinh lôi Khê Ấu Cầm lại rồi nói: “Mau rời khỏi nơi này!”
Cùng lúc đó, Vu Chiêm Hà đang lặng lẽ lơ lửng trên không trung, trên mặt lộ ra một nụ cười: “Rất tốt, phát hiện ra các ngươi rồi! Khu vực đông nam, La Chinh hiện giờ đang gần ao cá sấu, cẩn thận trong nước có cá Quất Nha Ngạc!”
“Vèo vèo vèo vèo!”
Mấy vị võ giả Hư Kiếp Cảnh trong không trung nghe được lời của Vu Chiêm Hà thì lập tức hóa thành những tia sáng, chạy như bay về phía đông nam. Bọn họ không kiêng nể gì La Chinh và Khê Ấu Cầm, nên chạy như điên, tốc độ nhanh tới mức nào?
Vu Chiêm Hà cũng không chậm trễ, hắn không chỉ muốn giết La Chinh mà đồng thời còn muốn giết luôn tiểu thư Khê gia! Vì thế hắn cần phải đến trước một bước, ít nhất phải đến trước Thôi Tà.
Thời gian chưa đến một nén nhang, những võ giả Hư Kiếp Cảnh kia đã đến vùng đất lầy mà La Chinh và Khê Ấu Cầm vừa đi ngang qua, bọn chúng nhìn thấy miệng của một con cá sấu bị xé rách, cái bụng trắng nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
“Đuổi theo, hẳn là La Chinh vừa mới rời khỏi nơi này!”
“Giết La Chinh là lập một công lớn, Quốc chủ nhất định sẽ trọng thưởng!”
Vì sao những võ giả độc lập này lại cứ khăng khăng đi theo Thôi Tà? Chính là bởi Thôi Tà khen thưởng hết sức hào phóng, hơn nữa sau khi các võ giả độc lập liên kết lại với nhau thì cũng có chút cảm giác thân thuộc. Ít nhất, khi có chuyện xảy ra thì Thần Quốc sẽ ra mặt giải quyết giúp bọn họ.
“Vèo vèo vèo!”
Những tia sáng kia rải rác theo nhiều hướng, dường như muốn lùng bắt La Chinh từng tấc một.
Lúc này, La Chinh và Khê Ấu Cầm tiếp tục chạy thật nhanh vào nơi sâu trong đầm Vân Mộng. Đột nhiên La Chinh cảm nhận được có chân nguyên dao động ở phía sau, sau đó liền có một tia sáng xẹt qua sương mù dày đặc.
“Nằm xuống!”
La Chinh kéo Khê Ấu Cầm lại, ẩn nấp trong bụi cỏ.
Tia sáng kia di chuyển cực kiỳ nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã lướt qua đỉnh đầu La Chinh.
“Võ giả Hư Kiếp Cảnh” La Chinh chớp mắt một cái. Xem ra Thôi Tà đã phái thuộc hạ đuổi bắt mình. Nói cách khác, bây giờ trong đầm Vân Mộng tuyệt đối không chỉ có một mình Thôi Tà. Để đuổi bắt mình, ngay cả Hư Linh Tông mà Thôi Tà cũng không tấn công, đúng là thật coi trọng mình!
Hai người cứ như thế ẩn nấp trong bụi cỏ, đương nhiên võ giả Hư Kiếp Cảnh không phát hiện ra bọn họ. La Chinh vốn định sau khi đám võ giả kia đi xa thì mang theo Khê Ấu Cầm rời đi, nhưng đúng lúc này, một con nhện lặng lẽ bò lên người Khê Ấu Cầm.
Trên lưng con nhện kia có vẽ một mặt quỷ nho nhỏ, loại nhện mặt quỷ này La Chinh đã từng gặp phải trên Thử Luyện Giả Chi Lộ, cũng không phải là con vật hung hãn, lợi hại gì.
Nhưng mà con nhện có hình mặt quỷ này lại nhảy lên tay Khê Ấu Cầm.
Nàng cảm thấy có thứ gì đó trên cánh tay mình, nên giơ tay lên nhìn một cái, nhất thời hoảng sợ. Mặc dù nàng cũng biết trong lúc này không thể gây ra tiếng động, nhưng vẫn không thể kìm nén mà hét lên một tiếng.
“A!”
Mặt La Chinh biến sắc, hắn bịt miệng Khê Ấu Cầm lại, tiện tay búng con nhện mặt quỷ kia tan xương nát thịt.
Hai người vẫn ẩn núp trong bụi cỏ, không hề nhúc nhích.
La Chinh không sợ võ giả Hư Kiếp Cảnh trước mắt, nhưng một khi đã ra tay thì chắc chắn sẽ để lộ vị trí, ngay sau đó sẽ dẫn Thôi Tà đến.
Trên đầu, vị võ giả Hư Kiếp Cảnh kia vốn đã rời đi, nhưng tốc độ bay của võ giả Hư Kiếp Cảnh nhanh biết bao? Từ lúc lướt qua đỉnh đầu La Chinh đến lúc Khê Ấu Cầm kêu lên, hắn ta đã đi được hơn một dặm đường rồi.
Nhưng ngay lúc này, hắn lại chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của nữ nhân.
Trên mặt võ giả Hư Kiếp Cảnh này lộ ra vẻ kỳ quái. Sau khi lơ lửng trên không trung suy nghĩ một chút, hắn lại đổi hướng, quay về phía La Chinh.
Âm thanh vừa rồi vô cùng bén nhọn, nghe rất giống tiếng thét của nữ nhân. Trong đầm lầy yên tĩnh không tiếng động này, âm thanh có thể truyền đi rất xa, nhưng âm thanh kia lại chỉ duy trì trong thời gian rất ngắn, khiến hắn phải nghi ngờ.
Hắn không chắc đó có phải tiếng kêu của nữ nhân không, hay chỉ là tiếng kêu của một loài chim nào đó.
Nếu trong lòng đã cảm thấy nghi ngờ, hắn ta vẫn quyết định quay lại, cẩn thận lục soát lại khu vực này một chút.
Võ giả Hư Kiếp Cảnh kia chậm rãi bay trên không trung, lợi dụng cảm giác của mình mà quét xuống phía dưới từng tấc một, sau khi quét qua đất lầy thì lại bắt đầu quét qua các bụi cỏ, càng lúc càng tiến gần La Chinh hơn.
La Chinh gắt gao ôm chặt Khê Ấu Cầm trên người mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vị võ giả đang không ngừng tiến lại gần trên không trung. Đôi mắt hắn tỏa ra từng tia áp lực. Với phương pháp của tên võ giả kia, phát hiện ra La Chinh và Khê Ấu Cầm dường như là chuyện hiển nhiên.
“Hy vọng ngươi may mắn, bỏ sót nơi này” La Chinh thản nhiên nghĩ.
Chỉ cần võ giả Hư Kiếp Cảnh kia phát hiện ra thì chắc chắn La Chinh phải giết hắn ta!
Thế nhưng võ giả Hư Kiếp Cảnh vẫn hoàn toàn không biết rằng mình đang đi từng bước về chỗ chết. Trong mắt võ giả Hư Kiếp Cảnh này, La Chinh cũng chỉ mới vào Hư Kiếp Cảnh, bên người còn mang theo một võ giả Thần Đan Cảnh sơ kỳ nên cũng không quá khó để đối phó. Chỉ cần bắt được La Chinh, chắc chắn cũng đã là một công lao lớn!
Cũng giống như tông môn, võ giả trong Thần Quốc cũng có cạnh tranh với nhau. Có thể nổi bật hơn so với các võ giả Hư Kiếp Cảnh khác thì về sau, khi Thần Quốc của Thôi Tà thành công, chỉ cần cho hắn đi theo uống một hớp canh cũng là lợi ích lớn lắm rồi.
Năm mươi trượng…
Ba mươi trượng…
Hai mươi trượng…
Mười trượng…
Cơ bắp toàn thân La Chinh đã căng cứng, ở khoảng cách này, hắn không định sử dụng chân nguyên, chỉ cần bạo phát cương nguyên cũng có thể đánh chết đối phương chỉ trong nháy mắt rồi.