Bách Luyện Thành Thần (Dịch)

Chương 585: Bùn lầy

Chương Trước Chương Tiếp

Trong đầm lầy Vân Mộng có vô số mãnh thú ẩn nấp, cho đến bây giờ, võ giả Trung Vực cũng chưa thể thăm dò hết đầm Vân Mộng nàyỞ trên không, La Chinh bị Thôi Tà vây chặt, khó có thể chạy thoát, nhưng địa hình đầm Vân Mộng vốn rất phức tạp, có thể giúp La Chinh cắt đuôi Thôi Tà!

Khi La Chinh chạy thẳng tới đầm Vân Mộng, trên mặt Thôi Tà hiện ra tia cười nhạt: “Đi vào đầm Vân Mộng sao? Đúng là ý tưởng hay. Chẳng qua La Chinh à, lần này dường như vậy may không đứng về phía ngươi!”

Sau đó, Thôi Tà lấy một phù truyền âm ra, nhẹ miết một cái, phù truyền âm bắt đầu bốc cháy: “Vu Chiêm Hà, có một chú chuột chui vào đầm Vân Mộng rồi. Hư Linh Thất Tử đã bị ta giết chết, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công Hư Linh Tông. Báo Huyền Trần lùi về sau ba trăm dặm, ngươi dẫn người qua đây đi!”

Những năm gần đây, Thôi Tà rất rõ rằng mấy năm nay Vu Chiêm Hà vẫn ẩn nấp trong đầm Vân Mộng này, chỉ sợ cả Trung Vực không ai hiểu đầm Vân Mộng bằng Vu Chiêm Hà.

La Chinh trốn đâu không trốn? Lại cứ cố tình muốn trốn vào đầm Vân Mộng?

Chỉ lát sau, bên tai Thôi Tà có một ngọn lửa tỏa ra. Vu Chiêm Hà đã đốt phù truyền âm, từ đó phát ra một giọng nói: “Ha ha, đối với ta mà nói, đầm Vân Mộng giống như là hoa viên phía sau mà thôi. Ta đến giúp ngươi bắt chuột nhé!”

Thực lực của Vu Chiêm Hà kém hơn Thôi Tà một chút, quan hệ giữa hai người thực sự cũng không phải là quan hệ phụ thuộc, nhưng Vu Chiêm Hà muốn dựng thánh địa, còn Thôi Tà lại mong muốn lập nên Thần Quốc của mình, thế nên lúc này hai người có thực lực đứng đầu Trung Vực mới liên thủ lại với nhau.

Chẳng qua Thôi Tà cũng rất rõ, hai người bọn họ đều lợi dụng lẫn nhau, một khi thành công thì đôi bên chắc chắn sẽ phải đánh một trận. Thế nên Vu Chiêm Hà chắc chắn sẽ cất giữ một con át chủ bài mà Thôi Tà không biết, nhưng ngược lại Thôi Tà cũng có thứ mà hắn nắm chắc.

Cho dù như thế nào thì kiểu liên thủ bằng mặt nhưng không bằng lòng thế này tạm thời nhìn không thấy vết nứt, nhưng mục tiêu cuối cùng của hai người đều rất đáng ngạc nhiên, dã tâm cũng lớn đến đáng sợ!

Sau khi đi vào đầm Vân Mộng, La Chinh lập tức hạ độ cao xuống, gần như bay sát mặt đất.

Địa hình trong đầm Vân Mộng này hết sức phức tạp, khắp nơi đều là những chỗ trũng lõm bõm nước, thoạt nhìn vô cùng trong, nhưng thực ra lại ẩn chứa độc tố chết người, cho dù là sinh vật mạnh đến mức nào tới liếm một cái thì cũng sẽ mất mạng ngay lập tức!

La Chinh bay gần như sát mặt đất, gắng sức thu khí tức của mình lại. Để giảm bớt chấn động của chân nguyên và khí thế, thậm chí La Chinh còn để Huân biến thành từng điểm đỏ rồi trở lại thân thể hắn, cũng bởi vì vậy, tốc độc bay của La Chinh cũng chậm lại.

Sau khi tiến vào đầm Vân Mộng, La Chinh không cảm nhận được khí tức của Thôi Tà nữa, có lẽ Thôi Tà cũng đã giấu khí tức của mình đi rồi nên bây giờ La Chinh cũng không cách nào phán đoán được phương hướng của hắn, như vậy Thôi Tà cũng khó có thể vây chặt La Chinh. Đây chính là kết quả mà La Chinh muốn.

Đầm Vân Mộng vô cùng rộng, địa hình cũng hết sức phức tạp, chỉ cần thu khí tức lại rồi từ từ lặn đi, kéo giãn khoảng cách với Thôi Tà rồi lại cẩn thận rời đi, thì muốn thoát khỏi Thôi Tà cũng không hề khó.

“Vô ích thôi, ngươi không ra khỏi đây được đâu” Ngay lúc này, Khê Ấu Cầm bỗng nhiên mở lời.

Nàng vừa mới nói xong, một tay La Chinh đã che miệng nàng lại, vẻ mặt tàn nhẫn nói: “Im miệng, muốn chết phải không?”

Miệng và mũi của nàng đều bị La Chinh che lại nên không thể nói được nữa, đôi mắt màu nâu lạnh lùng chăm chú nhìn vào La Chinh, dường như bây giờ nàng thực sự không biết sợ là gì.

Đúng lúc này, La Chinh cảm nhận được một luồng uy thế mạnh mẽ tỏa ra!

Thấy vậy, La Chinh che miệng Khê Ấu Cầm lại, lặng lẽ đến gần một vùng bùn lầy, cả người lập tức chìm vào giữa.

Cảm giác của Thôi Tà vô cùng nhạy bén, để trốn tránh cái cảm giác thăm dò mà hắn phát ra ngoài, La Chinh không dám dùng chân nguyên hộ thể, sợ sẽ khiến Thôi Tà phát giác ra chấn động của chân nguyên, vì vậy, hai người nhất thời phải trốn trong đất bùn.

Khê Ấu Cầm trời sinh có tính sạch sẽ, không vận chuyển chân nguyên nên toàn thân đều nhiễm một tầng bùn đen, nàng há lại bằng lòng?

Ngay lúc ấy, nàng giãy giụa cơ thể trong ngực La Chinh, làm ầm ĩ lên.

“Đến chết còn không sợ mà ngươi còn sợ bẩn?” La Chinh đè thấp giọng, cười lạnh nói.

Khê Ấu Cầm nghe thấy như vậy bỗng dừng phản kháng, sau đó La Chinh kéo nàng hoàn toàn chìm vào trong bùn lầy!

Hai người đều bị nước bùn bao vây, chìm xuống tầng dưới cùng.

Vừa tiến vào trong đó, La Chinh đã cảm nhận được một luồng cảm giác đang càn quét bên trên, sau đó chầm chậm rời đi. Rõ ràng, chủ nhân của cảm giác này chính là Thôi Tà.

Hai người cứ yên tĩnh nằm dưới đáy bùn, không hề nhúc nhích. Sau khoảng một nén nhang, La Chinh đưa Khê Ấu Cầm lên, nhưng vẫn không dám phát ra âm thanh quá lớn, cẩn thận rời đến bên bờ.

Cả người Khê Ấu Cầm vận áo trắng, lúc này đã hoàn toàn biến thành một “người đen”. Vì không thể dùng chân nguyên hộ thể, nên mặt mũi, tai của nàng hầu như đều là bùn!

Đời này, nàng chưa từng dơ bẩn như vậy!

Nước bùn đen giống như một loại bò sát, khiến toàn thân nàng không được tự nhiên, lúc này chỉ muốn tìm một chỗ mà rửa sạch ngay.

Khê Ấu Cầm đang chuẩn bị lên tiếng thì chợt nghe thấy giọng La Chinh: “Đừng nhúc nhích! Đừng vận chuyển chân nguyên!”

Nàng nhìn theo ánh mắt của La Chinh thì thấy trong bụi cỏ bên người xuất hiện một con rắn nhỏ đen tuyền!

Toàn thân con rắn nhỏ đều đen nhánh, bên ngoài quá nhẵn nên lóe lên vẻ sáng bóng.

“Rắn Hắc Vũ!”

Khê Ấu Cầm nhìn thấy đầu của con rắn nhỏ kia có một cái sừng nhỏ như lông vũ thì lập tức nhận ra.

Cũng không phải Khê Ấu Cầm có kiến thức uyên bác gì, chẳng qua rắn Hắc Vũ này quá nổi tiếng, vì vậy nàng có thể nhận ra ngay.

Bởi vì rắn Hắc Vũ nổi tiếng là loài động vật có độc nhất Trung Vực, giá của độc rắn Hắc Vũ vô cùng đắt, chính là kỳ độc trong thiên hạ, đồng thời cũng là một loại nguyên liệu quý giá.

Cho dù có là võ giả lợi hại tới mức nào thì khi bị rắn Hắc Vũ cắn một cái cũng sẽ chết ngay chỉ trong một nhịp thở. Độc tính của con vật nhỏ này cực kỳ kinh khủng, vì vậy, hằng năm có không ít võ giả đã bắt được rắn Hắc Vũ nhưng lại chết!

Trong nháy mắt Khê Ấu Cầm nhìn thấy rắn Hắc Vũ, nàng đã vận chuyển chân nguyên để chống lại nó, nhưng La Chinh đã ngăn cản nàng.

“Xì xì!”

Rắn Hắc Vũ dường như biết hai người này đã phát hiện ra nó nên bỗng lao về phía Khê Ấu Cầm mà cắn.

Trong nháy mắt này, La Chinh nhanh chóng vươn tay ngăn trước người Khê Ấu Cầm, miệng rắn cắn lên tay La Chinh.

Khi thấy rắn Hắc Vũ cắn La Chinh, Khê Ấu Cầm đã muốn hét lên, nhưng trước lúc nàng hét lên, một tay kia của La Chinh đã kịp che kín miệng nàng lại. Hắn đã sớm đoán được rằng nàng ta sẽ hét!

Ngay sau đó, Khê Ấu Cầm sợ hãi nhìn con rắn Hắc Vũ kia: “Nó… nó cắn ngươi…”

La Chinh đưa tay kéo một cái, nắm chặt con rắn Hắc Vũ trong tay rồi tùy ý xé nó ra thành vài đoạn, ném vào trong bụi cỏ, vẻ mặt thản nhiên nói: “Không sao”

Khê Ấu Cầm lập tức nhìn La Chinh như quái vật. Mặc dù nàng đã sớm nghe đến chuyện trên người La Chinh có nhiều điều lạ lùng, nhưng độc tính của rắn Hắc Vũ mạnh như vậy, làm sao có thể nói là không sao được?

“Đi theo ta” La Chinh đẩy bụi cỏ phía trước ra, ý bảo Khê Ấu Cầm đi theo sau.

Khê Ấu Cầm đứng tại chỗ do dự một lúc, hơi ngẩn ra, chăm chú nhìn vào tấm lưng vô cùng rộng lớn của La Chinh. Mặc dù nàng hiểu rõ, chẳng qua vừa rồi là do La Chinh sợ mình vận chuyển chân nguyên mà thôi, nhưng hắn lại không hề do dự mà đưa tay ra cho rắn cắn, khiến tâm tình nàng hết sức phức tạp.

Sau khi suy nghĩ một chút, Khê Ấu Cầm mới bước theo La Chinh.

Nhưng toàn thân nàng đều bị dính bùn, không được thoải mái.

Từ nhỏ, nàng đã không thiếu tài nguyên tu luyện, hơn nữa, bản thân cũng là thiên tài cấp Thiên, thiên phú cũng nhiều, chưa cần rèn luyện gì nhiều cũng đã đặt chân vào được Thần Đan Cảnh, đương nhiên nàng không thể tưởng tượng được võ giả bên ngoài tu luyện khó khăn như thế nào, càng không thể ngờ một vài võ giả chỉ vì một món linh khí hạ phẩm mà có thể liều mạng, hay vì một viên đan dược mà có thể vất vả chịu đựng hơn mấy năm!

Nàng chưa từng trải nghiệm những gian khổ, khó khăn trên con đường võ đạo mà người khác vẫn thường nhắc tới.

Ở một góc độ nào đó mà nói thì dường như đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài rèn luyện…

Hai người, một trước một sau từ từ đi trong đầm Vân Mộng. Bởi vì sợ vận chuyển chân nguyên sẽ bị phát hiện ngay nên hai người cũng không dám bay.

Sau một đoạn đường, ánh mắt nàng chợt sáng lên khi nhìn thấy một cái ao nhỏ trong suốt thấy được đáy, nàng muốn tiến lại đó rửa sạch bùn trên người mình.

Nàng đuổi theo, vỗ vào vai La Chinh, sau đó nói: “Ta, muốn tắm rửa…”

La Chinh nhìn Khê Ấu Cầm đen thui, lại nhìn sang ao nhỏ trong vắt bên cạnh kia, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười lạnh, hái một cây cỏ lau bên cạnh xuống, ném vào trong ao nhỏ.

“Xì xì xì…”

Chỉ trong nháy mắt khi cây cỏ lau kia rơi vào ao nhỏ thì bắt đầu biến thành màu đen, đồng thời khói mù lờ mờ tỏa ra, rõ ràng nước trong ao này chứa kịch độc.

“Vẫn muốn rửa sao?” La Chinh cười hỏi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)