La Chinh phi lên trời, đụng nát xà nhà. Xà nhà vừa vỡ nát thì toàn bộ gian phòng cũng bắt đầu đổ sụp xuống. Tất cả những gì có trong vườn hoa đều ào ào nát vụn“Vườn… vườn hoa tươi đẹp của ta…” Nhìn thấy cảnh này, Khê Ấu Cầm khóc không ra nước mắt.
La Chinh thầm thở dài, dường như vị thiên kim tiểu thư này không hề hiểu rõ tình cảnh của mình, nhưng chẳng qua hắn thực sự không có tâm tình, cũng không muốn ngồi xuống phân tích tình hình với nàng ta vào lúc này. Hiện tại nàng ta đang gặp nguy hiểm, nếu không phải liên quan đến La Yên thì hắn quan tâm nữ nhân ngu ngốc muốn đi tìm chết này làm gì?
La Chinh kéo theo Khê Ấu Cầm bay nhanh về phía truyền tống trận. Mặc dù thành Hư Thiên to lớn, nhưng với tốc độ bay hiện tại của La Chinh thì cũng không mất bao lâu!
Nhưng đúng lúc này, trên không bỗng nhiên có một luồng khí tức cường đại phủ xuống, sau khi La Chinh cảm nhận được luồng khí tức này, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi.
“Thôi Tà!” Ánh mắt La Chinh lóe lên.
Sau khi Khê Ấu Cầm nhìn thấy Thôi Tà, vẻ mặt lập tức trắng bệch. Vừa rồi nàng cũng không suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nên bây giờ nàng mới hiểu rõ, không ngờ chuyện các trưởng bối Khê gia luôn lo lắng mấy năm nay lại thực sự xảy ra!
“La, Chinh!” Thôi Tà ở trên không gào thét về phía La Chinh: “Hành động của ngươi cũng nhanh đấy! Nhưng nếu không đến Khê gia, ngươi còn có thể sống lâu hơn một chút. Còn bây giờ, ngươi thực sự đã tự tìm cái chết rồi. Ha ha! Hôm nay ta phải giết ngươi!”
Năm đó quả thực La Chinh khiến Thôi Tà rất tuyệt vọng, nhưng hắn vẫn luôn trốn trong đại trận hộ tông của Vân Điện, thế nên Thôi Tà cũng không có cách nào tóm được hắn.
Chẳng qua lúc này tất cả đã khác, hiện tại La Chinh không hề có đại trận hộ tông bảo vệ.
Thôi Tà hiểu rất rõ số mệnh của La Chinh đáng sợ tới mức nào, thế nên nếu không phải tự tay hắn giết đi thì sẽ không yên tâm!
Hơn nữa, sau khoảng thời gian hai năm, La Chinh đã bước vào Hư Kiếp Cảnh, tuy mới ở sơ kỳ, nhưng tốc độ tiến bộ như vậy vẫn khiến Thôi Tà vô cùng kiêng nể. Nếu để La Chinh sống lâu thêm ba, năm năm nữa, vậy chẳng phải hắn có thể đột phá Thần Hải Cảnh sao? Đến lúc đó chẳng khác gì tự tay giết chết chính mình, có khi còn đơn giản giống như diều hâu bắt gà con!
Kế hoạch lớn của Thôi Tà chính là lập nên Thần Quốc, thế nên làm sao hắn có thể để một tai hoạ ngầm tồn tại trên đời?
Cho nên hôm nay cũng là lúc sát tâm của Thôi Tà mạnh mẽ nhất. Để giết La Chinh, ngay cả việc đánh vào Hư Linh Tông lớn như vậy hắn cũng ngừng lại, từ đó có thể suy ra, Thôi Tà rất coi trọng La Chinh.
“Vèo!”
La Chinh nào có hứng nghe lời nói nhảm của Thôi Tà? Hắn túm lấy Khê Ấu Cầm, nhanh chóng chạy về phía bên kia sông Thiên Tàm, còn Thôi Tà cũng gắt gao đuổi theo sau La Chinh, khoảng cách giữa hai người chẳng qua cũng chỉ là mấy dặm đường mà thôi.
“Mong là tới kịp!” La Chinh nhíu chặt mày.
Khê Ấu Cầm bị La Chinh kéo theo phía sau, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù qua bên tai, còn trong đầu là một mảng hỗn loạn. Nhưng khi La Chinh vừa chạy đến bờ sông Thiên Tàm thì nhìn thấy hai làn sương mù đen tuyền bốc lên tầng mây xanh ở cách đó không xa, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Cho dù không thể nhìn tới truyền tống trận thì La Chinh cũng đã đoán được chuyện gì đã xảy ra. Lúc lướt qua hai cái truyền tống trận kia, La Chinh chỉ hơi cúi đầu xuống, nhìn thấy truyền tống trận ấy đã cháy đen thì tiếp tục bay vút về phía trước, gần như không hề giảm tốc độ!
“Muốn chạy trốn qua truyền tống trận sao? Hoang tưởng!” Để đề phòng Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh có thể trợ giúp, cho nên việc cắt đứt hai đường truyền tống trận này chính là yếu tố quan trọng khi tấn công Hư Linh Tông, không ngờ bây giờ lại vây khốn cả La Chinh!
Lúc này Thôi Tà cũng không vội, La Chinh đã là con mồi trong tay hắn, đối với hắn, quá trình đuổi bắt cũng là một loại hưởng thụ!
Đối với La Chinh, cục diện hiện tại đã không còn cách nào để phá giải, cho dù hắn có số mệnh cực lớn thì Thôi Tà cũng không tin còn có người có thể cứu La Chinh một mạng, trừ phi Thanh Hư đạo nhân đích thân đến đây! Mà Thanh Hư đạo nhân thì chắc chắn không dám ra khỏi Hư Linh Tông. Thanh Hư đạo nhân thân là người đứng đầu tông môn, làm sao dám rời khỏi tông môn trong thời điểm này?
Chuyện này Thôi Tà cũng hiểu rõ thì sao La Chinh lại không hiểu?
Nếu hắn bộc phát toàn bộ cương nguyên thì với tu vi và thực lực lúc này, chắc chắn có thể chạy thoát ngay trước mặt Thôi Tà, nhưng giờ hắn còn có một gánh nặng, hơn còn không thể tùy ý vứt bỏ!
Vẻ mặt hắn u ám, sau đó bỗng kéo Khê Ấu Cầm lại gần!
“A!” Khê Ấu Cầm hét lên một tiếng. La Chinh vừa kéo một cái liền trực tiếp kéo Khê Ấu Cầm vào lòng mình.
Hơi thở của nam tử trước mặt lập tức xông tới, mặc dù là ở trong tình huống này thì Khê Ấu Cầm vẫn rất xấu hổ, nàng tức giận nói: “Ngươi làm gì vậy!”
La Chinh không hề để ý tới Khê Ấu Cầm, hắn lập tức đưa tay ép chặt bên hông nàng ta, một tay vác nàng ta trên vai, cương nguyên trong cơ thể đồng thời cũng đột phá ngay lập tức. Thiên phú của Truy Vân Sư kết hợp với cương nguyên đã giúp tốc độ của La Chinh tăng lên gấp hai chỉ trong nháy mắt!
Thôi Tà vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm đi theo phía sau La Chinh. Mặc dù tốc độ của La Chinh đã rất nhanh rồi, nhưng với Thôi Tà cũng không coi là gì, huống hồ tên nhóc này còn phải kéo theo một gánh nặng?
Nhưng hắn không ngờ trong lúc đang truy đuổi thì La Chinh lại bỗng biến thành một tia sáng nhỏ, bất ngờ lao vút về phía trước, tốc độ tăng lên phải tới vài bậc. Điều này khiến Thôi Tà cũng nhìn một cách sững sờ.
“Chết tiệt!” Ý thức được bản thân lại coi thường La Chinh, Thôi Tà tức giận mắng một tiếng, cương nguyên trong cơ thể đồng thời bộc phát, bắt đầu tăng tốc đuổi theo La Chinh!
Trong nháy mắt đó, tốc độ của La Chinh quả thực không ai có thể sánh bằng, cho dù là Thôi Tà cũng vậy. Nhưng cương nguyên bộc phát thường không thể duy trì trong khoảng thời gian dài như chân nguyên, cho nên chỉ có thể chạy nhanh trong một khoảng thời gian ngắn.
Hiện tại, nhờ cương nguyên bộc phát mà La Chinh có thể kéo giãn khoảng cách với Thôi Tà, nhưng tình hình vẫn không khả quan lắm. Thôi Tà vẫn vững vàng khoá chặt được La Chinh, mà diện tích của Trung Vực cũng không nhỏ, cho dù muốn tiến về phía thành Thiên Khải hay Vân Điện thì đoạn đường phải đi cũng tương đương nhau.
Một khi cương nguyên của La Chinh đã tiêu hao hết thì sớm muộn gì Thôi Tà cũng đuổi kịp.
Cả người Khê Ấu Cầm được gác trên vai La Chinh, gió lớn thổi vù vù khiến nàng không nghe thấy được bất kỳ âm thanh nào. Tốc độ này thật sự quá nhanh, dường như chỉ chốc lát đã rời khỏi thành Hư Thiên.
Từ nhỏ tới nay, nàng chưa từng rời khỏi thành Hư Thiên, cũng chưa hề ra ngoài đi đây đi đó bao giờ. Nàng không ngờ lần đầu tiên rời khỏi thành Hư Thiên lại trong tình huống thế này.
Đợt cương nguyên bùng nổ đầu tiên của La Chinh cũng đã bị tiêu hao hết, tốc độ bay của Thôi Tà cũng dần được tăng lên, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được kéo gần.
“Thôi Tà đuổi đến rồi!” Nằm trên vai La Chinh, Khê Ấu Cầm nhắc nhở.
“Câm miệng, không cần ngươi nhắc” Đâu phải La Chinh không biết Thôi Tà đang nhanh chóng tới gần? Chỉ cần dựa vào chân nguyên để phi hành thì tốc độ của La Chinh cũng không bằng Thôi Tà.
“La Chinh, ta khuyên ngươi nên khoanh tay chịu trói đi. Cho dù hôm nay có thế nào thì ngươi cũng không trốn thoát được đâu, đừng lãng phí thời gian!” Thôi Tà lạnh lùng nói.
Sắc mặt La Chinh không hề thay đổi, nhưng hắn lại dùng giọng nói được truyền thêm chân nguyên vào trong để trả lời Thôi Tà: “Nếu trốn hay không trốn đều phải chết, thì ta đây vẫn muốn thử xem. Dù sao ngươi cũng là chủ một tông, đừng nhiều lời!”
“Ta chính là Quốc chủ của Thiên Tà Thần Quốc, không phải là tông chủ trong miệng ngươi” Bên ngoài chỉ nhận định Thiên Tà Tông của hắn là tông môn, nhưng trước mặt hắn, không ai dám nhắc đến Thiên Tà Tông mà bình thường đều nói là Thiên Tà Thần Quốc!
“Hừ! Tự cho mình là Quốc chủ Thần Quốc, ngươi thật không biết xấu hổ” La Chinh cười lạnh nói.
“Sắp chết đến nơi rồi còn muốn chọc giận ta? Như vậy sẽ chỉ khiến ngươi chết thảm hại hơn thôi!” Thôi Tà bỗng tăng tốc, quyền mang trong tay đã lóe lên, một luồng uy thế to lớn nổi lên trong cơ thể Thôi Tà, chỉ cần tìm được cơ hội là hắn sẽ ra tay ngay.
Cảm nhận được luồng uy thế này, Khê Ấu Cầm mặt cắt không còn một giọt máu, vẻ mặt đau thương. Hôm nay có lẽ nàng thực sự sẽ phải chết ở đây, trên vai một nam nhân…
Nhưng điều khiến Khê Ấu Cầm không ngờ nổi là, bên người La Chinh bỗng xuất hiện từng đốm sáng đỏ, chính là kiếm linh của La Chinh.
Vì nàng đứng cách Khê Ấu Cầm quá gần nên sau khi thân thể của Huân hoàn toàn ngưng kết xong, hai nàng lại bốn mắt nhìn nhau. Huân nhìn về phía Khê Ấu Cầm với vẻ mặt chế giễu, sau đó nàng nhận ngay trường thương thánh giai trung phẩm, quay đầu lại tiến về phía Thôi Tà!
“Đây là kiếm linh hóa hình của La Chinh” Khê Ấu Cầm từng nghe nói về việc La Chinh có một kiếm linh rất đặc biệt, nhưng kiếm linh là kiếm linh, vì sao lại có vẻ mặt? Hơn nữa, dường như kiếm linh kia còn cười nhạo mình?
Khê Ấu Cầm cảm thấy hai mắt mình sinh ra ảo giác rồi.