Khê Ấu Cầm nhìn chằm chằm La Chinh với ánh mắt phức tạp, nàng nói: “Nói cho ta biết tên của ngươi!”Tuy Khê Ấu Cầm thường ở trong khuê phòng, nhưng lại biết khá rõ những người trẻ tuổi tuấn kiệt ở Trung Vực. Tuy hai năm trước nàng không tham gia đại hội võ đạo ở thành Thiên Khải, nhưng trước khi Khê Tiểu Giới rời đi, nàng chính là trợ thủ đắc lực giúp Khê Tiểu Giới phân tích tất cả các đối thủ.
Người trước mặt này trẻ tuổi như thế đã bước vào Hư Kiếp Cảnh, Khê Ấu Cầm biết hắn cũng không phải là hạng người không có tiếng tăm.
Lúc nãy Khê Hưng Hoài sai hạ nhân vội vội vàng vàng đi vào vườn hoa gọi Khê Ấu Cầm tới, đương nhiên cũng sẽ không nói cho Khê Ấu Cầm biết hôm nay sẽ gặp người nào. Mà Khê Ấu Cầm vừa mới gặp mặt La Chinh đã trực tiếp náo loạn cả lên như người không có đầu óc, khiến Khê Hưng Hoài hoàn toàn không có cơ hội giới thiệu La Chinh.
“Nói cho ngươi biết tên rồi để ngươi tìm cơ hội báo thù à?” La Chinh nhìn chằm chằm Khê Ấu Cầm cười nói.
“Đúng vậy!” Khê Ấu Cầm không hề che giấu. Hiện tại, tu vi của Khê Ấu Cầm đã là Thần Đan Cảnh sơ kỳ, thế nhưng nàng lại có Âm Thể Tử Cực, sau khi tu luyện Âm Thể Tử Cực tới đỉnh cao thì cũng hết sức khủng bố! Bước vào Thần Đan Cảnh rồi tu luyện Âm Thể Tử Cực thì có thể vào Tử Cực giới một thời gian ngắn. Mà sau khi tu luyện đến Hư Kiếp Cảnh thì có thể đứng ở Tử Cự giới một thời gian dài. Trong Tử Cực giới, không chỉ có chứa chín trăm chín mươi triệu thanh cự kiếm, mà còn có Chân Linh! Chỉ là chi phí triệu hồi chân linh tương đối lớn.
Lúc trước, ở đại hội võ đạo, Tư Diệu Linh cũng muốn triệu hồi Chân Linh về. Theo cách nói của Thanh Long, một khi Tư Diệu Linh triệu hồi thành công thì chắc chắn La Chinh sẽ chết.
Nghe được lời uy hiếp của Khê Ấu Cầm, trên mặt La Chinh mang theo ý cười thản nhiên trả lời: “Hy vọng sẽ có ngày này, ta là La Chinh”
“La Chinh?” Khê Ấu Cầm nghe được cái tên này thì lông mày hơi nhíu lại. Sau một nhịp thở, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi. Nàng nói với Khê Tiểu Giới ở phía sau: “Tiểu Giới, hắn chính là người mà đệ thường xuyên nhắc tới, là La Chinh kia sao?”
Tuy Khê Ấu Cầm chưa đi ra khỏi thành Hư Thiên, thế nhưng đã nghe tới cái tên La Chinh này không dưới một nghìn lần!
Từ sau đại hội võ đạo, mỗi lần Khê Tiểu Giới từ Hư Linh Tông trở về nhà, lúc nào trong miệng cũng nhắc tới La Chinh này, giống như đời này chưa được đánh cùng La Chinh chính là một chuyện vô cùng tiếc nuối.
Về sau, những truyền thuyết về La Chinh ngày càng nhiều, nghe nói thiên phú của hắn còn cao hơn Khê Tiểu Giới nhiều. Hơn nữa hắn còn lấy thuật phù văn của mình để bố trí một đại trận hộ tông không thể tưởng tượng được, cứng rắn chặn cả Thôi Tà – người không ai có thể bì nổi!
Mọi người đều đánh giá, cho dù là trình độ về thuật phù văn của Phong Quan Ngọc thì cũng còn kém xa La Chinh.
Phong Quan Ngọc trở nên giàu có nhờ Hư Linh Tông, cho nên tên tuổi của hắn luôn đứng hàng đầu ở thành Hư Thiên và Hư Linh Tông, là nhân vật được dựng thành tượng đặt ở vùng phía nam thành Hư Thiên trong truyền thuyết. Lúc còn rất nhỏ, mỗi lần Khê Ấu Cầm đi thành nam đều có người nói với nàng rằng Phong Quan Ngọc giỏi như thế nào, ông từng bố trí đại trận hộ tông mà đến giờ vẫn còn bảo vệ Hư Linh Tông ra sao.
Thế nhưng La Chinh kia lại dễ dàng vượt qua Phong Quan Ngọc!
Lúc nghe nói thiên phú của La Chinh vượt qua Khê Tiểu Giới, Khê Ấu Cầm đã cảm thấy khó lòng tin nổi. Dù sao trong mắt Khê Ấu Cầm, người đệ đệ của nàng chính là thiên tài giỏi nhất Trung Vực, là thiên tài cấp Thần! Chỉ cần không ngã xuống thì chắc chắn có thể bước vào Thần Hải Cảnh! Ở trong Hư Linh Tông, hắn hoàn toàn được coi như bảo bối. Ấy vậy mà, trong Trung Vực còn có người trẻ tuổi tuấn kiệt còn lợi hại hơn cả đệ đệ mình.
Kết quả, người này không chỉ có thiên phú tu luyện mạnh mẽ, mà ngay cả trình độ phù văn cũng hiếm thấy trong thế gian. Không, phải nói là có một không hai. Bởi vì trong Trung Vực, chưa từng có ai phát huy được trình độ phù văn tới mức cao như vậy. Càng khiến người ta khó chấp nhận hơn đó là, lúc đó La Chinh mới chỉ là một thiếu niên chưa đầy mười tám tuổi…
Cho nên, người ở trong khuê phòng như Khê Ấu Cầm cũng tràn đầy lòng hiếu kỳ với một nhân vật như vậy. Nàng thầm nghĩ, nếu có cơ hội, nhất định phải gặp mặt La Chinh một lần, xem rốt cuộc hắn là nhân vật như thế nào. Chỉ là sau khi đi vào mộ Tiên Thiên Miểu một chuyến, La Chinh liền biến mất.
Ngay cả Khê Tiểu Giới cùng đi vào mộ Tiên lần đó cũng đoán, hơn phân nửa là La Chinh đã chết trong mộ Tiên rồi.
Đối với việc này, Khê Ấu Cầm vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc. Dù sao thì Khê Tiểu Giới cũng lảm nhảm bên tai nàng về nhân vật này suốt một thời gian dài, chẳng qua nàng lại không thể gặp được.
Bây giờ Khê Ấu Cầm mới đánh giá La Chinh. Hai năm trước La Chinh mười tám tuổi, hiện tại thoạt nhìn thì cũng mới hơn hai mươi tuổi, thực sự về mặt tuổi tác thì rất khớp. Nhưng không phải La Chinh đã chết rồi sao? Vì sao giờ lại yên lành đứng trước mặt nàng thế này?
Khê Tiểu Giới chớp mắt, bất đắc dĩ nói: “Tỷ, hắn chính là La Chinh kia”
Trong nháy mắt này, Khê Ấu Cầm liền hiểu được vì sao La Chinh lại cho nàng hai lựa chọn. Muội muội La Yên của hắn rơi vào tay Thôi Tà, võ giả khắp Trung Vực không ai không biết, không ai không hiểu. Lúc trước, sau khi nghe nói về chuyện này, Khê Ấu Cầm cũng rất cảm động. Nam nhân này vì muội muội ruột của mình mà có thể hy sinh tất cả.
Bây giờ nàng rõ ràng đã hiểu, nếu mình rơi vào tay Thôi Tà, muội muội hắn cũng sẽ bị liên lụy.
Thế nhưng, ngay cả như vậy thì nam nhân này cũng quá đáng giận! Dám đối xử với mình như thế. Trong lòng Khê Ấu Cầm vô cùng khiếp sợ, nhưng trên mặt lại không có quá nhiều biến hóa. Tính cách của nàng là như vậy, Khê Ấu Cầm vẫn cắn răng nói: “Cho dù ngươi là La Chinh thì cũng sẽ có ngày ta báo thù!”
“Ta chờ” La Chinh trả lời, trên mặt La Chinh lộ rõ ý cười.
Khê Hưng Hoài ở bên cạnh nhẹ nhõm thở phào một hơi. Lúc này mới nói: “Nếu đã quyết định thì tốt. Thực ra Điện chủ Vân Điện cũng từng mở miệng mời Khê Ấu Cầm qua đó tạm lánh, nhưng đứa nhỏ này quá bướng bỉnh, sống chết cũng không chịu đi. Giờ đã là giữa trưa, hạ nhân cũng đã chuẩn bị cơm nước, dùng cơm xong là có thể lên đường”
Trong thành Hư Thiên và thành Vân Hải đều có truyền tống trận, do vậy việc đi Vân Điện rất dễ dàng.
La Chinh gật đầu, khách khí nói: “Vậy phiền ngươi”
Lúc này mọi người mới dời bước đi dùng bữa. Mà Khê Ấu Cầm lại đi sang một hướng khác, chỉ nói: “Con không ăn cùng người này! Ăn trưa xong con sẽ ra!”
Khê Hưng Hoài cười khổ, chỉ có thể cười với La Chinh: “Đành chịu, tính con gái ta là vậy”
Tất nhiên La Chinh cũng không để ý, chỉ là hắn không ngờ được, vì bữa trưa này mà mọi chuyện lại chuyển biến xấu!
Truyền tống trận được xây dựng ở phía tây thành Hư Thiên, nơi này là mảnh đất phồn hoa nhất của thành. Hai đường truyền tống trận được xây dựng phía trên bãi đất trống ở phía Tây bờ sông Thiên Tàm trong thành Hư Thiên. Một đường truyền tống đến thành Vân Hải, đường còn lại truyền tống tới thành Thiên Khải!
Xây dựng được một truyền tống trận rất tốn kém. Tuy không thể so sánh được với truyền tống trận cỡ lớn, nhưng cũng là truyền tống qua gần nửa Trung Vực, hơn nữa lại là ba tòa thành lớn nhất trong Trung Vực, lượng võ giả cũng là nhiều nhất. Mỗi ngày đều có rất nhiều võ giả cần mượn hai đường truyền tống trận này để đi sang thành Vân Hải hoặc thành Thiên Khải.
Thậm chí ngay cả một số thương nhân bình thường cũng sẽ trả giá cao để mượn truyền tống trận để vận chuyển một số vật phẩm quý giá.
Tần suất sử dụng truyền tống trận cực cao thế nên phí duy trì cũng tăng lên.
Hôm nay, dọc theo sông Thiên Tàm, hàng người vẫn xếp thành hàng dài như ngày thường.
Tới tháng này, những người đi vào hai truyền tống trận lại càng nhiều thêm. Rất nhiều người nghe nói Thôi Tà muốn dẫn võ giả Thiên Tà Tông tấn công thành Hư Thiên, để tránh gặp tai họa, họ chỉ còn cách rời đi. Đi tới thành Thiên Khải hoặc thành Vân Hải đều là sự lựa chọn không tồi.
Chi phí đi qua truyền tống trận lại được đà tăng lên, ước chừng nay đã tăng lên gấp đôi so với bình thường. Nhưng cho dù vậy, cũng có không ít người sẵn sàng trả giá cao như vậy. So với tính mạng mà nói thì dù sao tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân.
Phần đông võ giả đều kiên nhẫn xếp hàng, nhưng đúng lúc này, lại có hai vị võ giả bắt đầu chen ngang.
Trong hàng cũng có những võ giả đã đợi gần nửa ngày, nhìn thấy hai vị võ giả kia chen ngang phía trước thì có người mặc kệ, nhưng cũng có người chỉ trích: “Này này, sao lại chen ngang như thế?”
“Đúng vậy, cho dù có việc gấp thì cũng phải chú ý thứ tự trước sau chứ?”
“Chẳng có tố chất gì cả!”
Nghe thấy mọi người nhao nhao lên chỉ trích mình, hai vị võ giả kia quay đầu lại. Một người trong đó cười lạnh nói: “Ta đây hôm nay chen ngang đấy, sao nào? Muốn đánh một trận?”
Lời này vừa nói xong, những người vốn còn đang chỉ trích võ giả kia đều ngậm miệng lại ngay. Mấy vị võ giả đang xếp hàng này đa số đều là Tiên Thiên Cảnh, một số người là Chiếu Thần Cảnh, còn hai vị võ giả chen ngang phía trước thì lại là Thần Đan Cảnh. Sự chênh lệch này cũng không phải là nhỏ, sao bọn họ có thể chọc vào được?
Sau khi thấy mọi người đều im lặng, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ châm biếm: “Chỉ giỏi nói miệng, không biết tự lượng sức!”
Cả đội ngũ im lặng tiến gần về phía truyền tống trận. Từng luồng ánh sáng trắng tỏa ra, cũng là có người tiến vào lối đi không gian. Ngay lúc hai vị võ giả Thần Đan Cảnh kia tới gần truyền tống trận, một người trong đó lười biếng nói: “Được rồi, ra tay đi!”
Người còn lại cười lạnh một tiếng, lấy một viên màu tím đen từ trong ngực ra, ném về phía truyền tống trận, thân hình hai người lập tức nhảy mạnh về phía sau!