Bách Luyện Thành Thần (Dịch)

Chương 488: Cái tên kiêu ngạo

Chương Trước Chương Tiếp

La Chinh cũng không rõ lắm về lịch sử của đại lục Hải Thần, chỉ là nhờ Phỉ Nhi của Yêu Dạ tộc, hắn cũng có hiểu biết sơ bộNhưng đối với nhiều chủng tộc trong đại lục Hải Thần này, tháp Tội Ác là nơi thử luyện vô cùng quan trọng, gần như liên quan đến sự sống chết, tồn vong của nhiều chủng tộc.

Đó cũng là lý do vì sao năm đó Song Ma thánh địa muốn độc chiếm tháp Tội Ác. Kết quả lại bị các thánh địa của chủng tộc khác liên thủ lại để đánh dẹp!

Bởi vì chiếm cứ tháp Tội Ác sẽ tương đương với việc cắt đứt con đường xoay sở cả các chủng tộc khác, như vậy các chủng tộc khác cũng chỉ có thể chọn liều chết một phen.

Ngoài việc tu luyện, Huyền Minh Động trong tháp Tội Ác cũng là một sự tồn tại cực kỳ quan trọng.

Cho nên trên con đường mà các thánh địa vạch ra cho các thiên tài trong tộc, chung quy lại thì vẫn không thể thiếu được một bước ở tháp Tội Ác. Từ đó suy ra, đại lục Hải Thần hoàn toàn không hề giống như Trung Vực…

Các thánh địa lớn đều cân bằng với nhau, tự chọn người trong tộc tham gia vị trí cùng quản lý tháp Tội Ác, trở thành thánh địa tu luyện chung của các tộc.

Nhưng hiện tại, La Chinh đã có quyền sinh quyền sát trong tháp Tội Ác này, muốn đá ai ra thì cứ đá?

Như vậy thì những người ngồi trên ghế quản lý ở đỉnh tháp lại chỉ giống như một trò hề trước mặt La Chinh!

Trong lòng La Chinh làm sao không vui cho được?

“Nếu đã thông qua khảo nghiệm cuối cùng thì cũng đã đến lúc đi ra ngoài rồi” La Chinh nói.

“Có thể. Ta làm khí linh nên có mặt khắp nơi trong tháp Tội Ác này, nếu ngươi muốn sử dụng quyền hạn của mình thì cứ gọi ta là được” Khí linh vẫn dùng giọng bình thản mà nói.

La Chinh gật đầu, sau đó liền bước về phía cửa vào.

Mà bên ngoài tấm bia Thiên Phú, đông đảo ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vách tường như trước.

Theo thời gian trôi qua, trong lòng mọi người cũng càng ngày càng nghi ngờ. Thời gian La Chinh nhận khảo nghiệm đã vượt xa người bình thường gấp mấy lần.

Cho dù là Vân Lạc, người cũng đứng đầu bảng đơn như La Chinh thì cũng chỉ sử dụng thời gian khoảng một phần mười của La Chinh mà thôi.

“Vì sao La Chinh còn chưa ra?”

“Có lẽ không cần Ma tộc ta ra tay. Biết đâu La Chinh lại chết ở bên trong rồi ấy chứ?”

“Loại chuyện này chưa bao giờ xảy ra, khảo nghiệm của bia Thiên Phú nói vậy thôi chứ cũng không hề nguy hiểm. Bởi vì bia Thiên Phú chính là khảo nghiệm thiên phú cực hạn của bản thân mà thôi!”

Phần lớn các tiếng bàn tán đều truyền vào trong tai Hạ Sương, khiến nàng cũng thấy lòng dạ rối bời. Giờ phút này Nhân tộc lại chịu áp lực tương đối lớn, bởi nếu La Chinh thật sự chết ở bên trong thì đúng là công toi như hoa trong gương, trăng trong nước!

Ngay khi các loại suy đoán đang đồng thời được đưa ra, thì vách tường lại chợt chấn động.

“Đi ra rồi?” Đôi lông mày tinh tế của Hạ Sương bỗng nhướng lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chờ đợi.

Mà đám người Cảnh đại nhân, Triệu Phần Cầm, Chu Chử Hạc cũng nhìn chăm chăm vào bức tường kia.

Ngoài Nhân tộc ra, Ma tộc, Yêu Dạ tộc và các chủng tộc khác, sắc mặt ai nấy đều hồi hộp nhìn chằm chằm vào đó.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, hai chữ “La Chinh” vốn đã nằm ở vị trí đứng đầu, nay lại đột nhiên biến mất.

“Biến mất? Làm sao lại có thể biến mất?”

“Gặp quỷ rồi ư? Chắc không phải chết thật rồi nên tên mới biến mất đấy chứ?”

“Vớ vẩn! Lúc trước từng có một thiên tài được viết tên lên bảng, sau đó tiến vào sàn đấu thì bị giết chết, vậy mà tên người ta cũng không biến mất đâu!”

“Vậy ngươi giải thích thế nào về việc tên của La Chinh bị biến mất?”

“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”

Mọi người lại bắt đầu bàn tán xung quanh chuyện cái tên La Chinh bị biến mất.

Tên đã được đề lên bảng vốn sẽ không có khả năng biến mất, mà chỉ bị những cái tên không ngừng leo cao hơn đẩy xuống dưới mà thôi.

Mà cái tên đứng đầu thì ít ỏi tới mức nào? Trước ngày hôm qua thì cũng chỉ có năm cái tên, mà năm người này đều không phải người thuộc đại lục Hải Thần.

Hôm nay lại thêm hai cái tên nữa!

Nếu muốn đẩy cái tên đứng đầu xuống dưới, thì chỉ sợ là số thiên tài sinh ra trong cả một vạn năm, mười vạn năm, trăm vạn năm thì cũng chẳng làm được, bởi vì căn bản không có khả năng thượng đế sắp xếp cho nhiều thiên tài được sinh ra như vậy!

Nắm tay của Hạ Sương siết lại thật chặt, vẻ lo lắng trên mặt càng lúc càng đậm, nàng cầu nguyện khe khẽ trong lòng, La Chinh… chắc chắn không sao.

Bức tường ngày càng chấn động mạnh hơn, trên bề mặt xuất hiện một lớp ánh sáng vàng!

Từng sợi, từng sợi ánh sáng vàng không ngừng hình thành những vết nứt, sau đó tràn ngập khắp bức tường.

Kế tiếp mọi người nhìn thấy vết nứt kia tạo thành hai chữ to “Thiên Vị”. Chỉ trong nháy mắt, hai chữ này tạo ra vạn đường ánh sáng vàng rực, vô cùng chói mắt!

“Đây là ý gì? Thiên Vị? Ý là sao?”

“Chịu! Ánh sáng vàng này chói mắt quá…”

Khi mọi người sôi nổi bàn tán, tiếp sau chữ Thiên Vị kia vẫn không ngừng tạo ra những vết nứt, cuối cùng tạo thành hai chữ “La Chinh”, sau đó hai chữ La Chinh cũng đồng thời tỏa ra ánh sáng vàng rực vô tận.

“Thiên Vị, La Chinh!”

“Kinh dị thật! Tên La Chinh thế mà lại nhảy tới hẳn bảng đơn này rồi!”

“Có cần phải khoa trương như vậy không? Một chữ kia còn to hơn gấp cả mười lần mấy chữ ở dưới…”

“Chỉ có thể nói là tên La Chinh này rất yêu nghiệt, quá kiêu ngạo!”

Thấy cảnh này, mọi người hoàn toàn kinh ngạc.

“Thiên Vị, Thiên Vị…” Vẻ mặt Mông Xung đầy khiếp sợ, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ không thể tin nổi: “Phần Cầm, chẳng phải trên đỉnh tháp có một cuốn sách Thiên Vị sao?”

“Ừ. Theo sách Thiên Vị ghi lại, tháp Tội Ác gần như chịu sự quản lý của một tộc tên là Thiên Vị. Chẳng qua trong sách Thiên Vị cũng không ghi rõ…” Chu Chử Hạc lắc đầu nói: “Không biết tên nhóc này đã gặp được cái gì ở bia thiên phú nữa!”

“Khà khà. Gặp được cái gì thì cũng mặc, nhưng chuyện hắn có thể khắc tên lên đỉnh toàn các thiên tài… Vậy,” Triệu Phần Cầm thở dài một hơi, “ta cũng không biết nên nói gì nữa cho phải”.

Hạ Sương nhìn lên hai chữ “La Chinh” cực lớn kia, sắc mặt cũng vô cùng kích động, ngạo nghễ ưỡn ngực đứng thẳng lên, không ngừng kích thích, trong mắt cũng hơi ươn ướt. Đứng ở góc độ Nhân tộc mà nói, giờ phút này ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng kiêu ngạo!

Người kích động không chỉ là Hạ Sương, ngay cả Tinh Huy vẫn luôn ghen tị với La Chinh thì cũng như vậy.

Trong tháp Tội Ác, Nhân tộc gần như đều bị bắt nạt nhục nhã, phần lớn thời điểm, bọn họ đều phải cụp đuôi mà làm người. Nhưng vào giờ khắc này, bọn họ lại coi La Chinh là niềm kiêu ngạo, kiêu ngạo vì mình chính là một Nhân tộc!

“Bóng lưng của thiên tài Nhân tộc chúng ta, mấy chủng tộc khác các ngươi khó mà trông thấy đấy!” Những lời này, không ít người Nhân tộc đều muốn hét lên ngay tại chỗ.

Đôi con ngươi của Bạch Huyễn thuộc Yêu Dạ tộc ánh lên sắc vàng rực rỡ, ánh mắt cũng phức tạp đến cực điểm. Yêu Dạ tộc không phải là tộc thích chém giết, tự thân chủng tộc này đã vô cùng cường đại, trong xương cốt cũng có một loại ngạo mạn và thận trọng nhất định!

Nhìn thấy một thiên tài quật khởi, tuy không phải đến từ Yêu Dạ tộc, nhưng từ sâu trong nội tâm cũng vô cùng vui sướng. Nàng thực sự muốn nhìn chàng thiếu niên Nhân tộc chưa từng gặp mặt này một chút, xem hắn có thể đi được tới mức nào.

Chính là bởi khả năng sinh sản của Nhân tộc vượt xa so với Yêu Dạ tộc vốn cường đại, một khi cả chủng tộc phát triển mạnh lên thì với một lực lượng khổng lồ, xác suất sinh ra thiên tài cũng nhiều hơn Yêu Dạ tộc và Ma tộc rất nhiều.

Từ góc độ đó mà nói, nàng lại hy vọng Ma tộc loại bỏ La Chinh. Dù sao thì việc Nhân tộc vùng dậy, đối với Yêu Dạ tộc, Ma tộc hay thậm chí là các tộc khác cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì!

“Tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi…” Bạch Huyễn thản nhiên nghĩ. Người có được thiên phú như thế thì đồng thời cũng có vận số lớn trong người. Ma tộc muốn tiêu diệt La Chinh, chỉ sợ cũng chẳng dễ dàng. Chẳng qua, La Chinh lúc này đang đối mặt với một kết cục chết, hắn làm thế nào để thoát khỏi đây?

Chuyện Hạ Sương có thể nghĩ tới, làm sao Bạch Huyễn lại không có khả năng tưởng tượng ra cho được.

Cho dù La Chinh có đánh bại tên thiên tài Nguyệt Thủ của Ma tộc kia, thì có lẽ Ma tộc cũng không định tuân thủ quy tắc, lấy thực lực Chiến Tôn cấp mười của Mông Xung mà ra tay thì chắc chắn La Chinh không có cơ hội chạy trốn.

Cứ cho là Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc có thể bảo vệ La Chinh, thì Ma tộc cũng không chỉ có một chỗ ngồi trong tháp này…

Một khi bùng nổ xung đột giữa những người nằm giữ chỗ ngồi, thì bốn ghế của Nhân tộc phải đối mặt với hơn hai mươi ghế của Ma tộc, toàn toàn là lấy trứng chọi đá.

Dù số mệnh La Chinh có cường đại thì kết cục chết cũng vẫn là kết cục chết. Hắn… không có khả năng phá vỡ cục diện, trong lòng Bạch Huyễn đã ra kết luận như vậy.

Mọi người ở đây còn đang ngẩn người nhìn chằm chằm cái tên La Chinh kia thì rốt cuộc cửa cũng mở ra.

Khi La Chinh đi vào, bên ngoài liền có không ít người vây quanh. Thế nhưng bây giờ cửa vừa mới mở ra, nhìn thấy cả đám sinh linh đông nghìn nghịt như vậy, hơn nữa chủng tộc nào cũng có, trong đó lại còn có những sự tồn tại khác thường, khiến La Chinh nhất thời hoảng sợ.

“Sao lại nhiều như vậy…” La Chinh đưa mắt nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Hạ Sương, sau đó đi thẳng về phía đó.

“Rốt cuộc ngươi cũng đi ra rồi” Giọng nói ngọt ngào mềm mại của Hạ Sương có chút run rẩy, hốc mắt thậm chí còn hơi đỏ đỏ.

“Làm sao vậy?” La Chinh nhìn biểu cảm kỳ quái của Hạ Sương liền hỏi.

Hạ Sương mỉm cười, chỉ vào vách tường sau lưng La Chinh: “Ngươi tự mình nhìn đi!”

La Chinh quay đầu lại, nhìn đến mấy chữ cực lớn trên vách tường, nhất thời cũng ngây cả người. Lúc nay coi như La Chinh đã rõ, tên trên vách tường thực sự là do khí linh tạo ra, chẳng qua có cần phải khắc tên mình to gấp nhiều lần lên vách tường như vậy không? Như thế này cũng khoa trương quá?

La Chinh cũng hết lời để nói. Nếu sớm biết sẽ có tình huống này, hắn chắc chắn sẽ ngăn cản khí linh…



Cùng tham gia nhóm thảo luận truyện Bách Luyện Thành Thần nhé: https://googl/FMaS7t

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)