Ban đêm trên đảo Dạ Kiến, chỉ cần không bôi thuốc bột quỷ, tuyệt đối không thoát khỏi cái chết. Những người xa lạ kia chẳng biết gì, đêm qua chắc chắn đã bị đám quái vật lông trắng cắn nuốt sạch!“Không biết sẽ để lại bao nhiêu “Mê”” Trong mắt Cổ Đa tràn đầy vẻ tham lam.
Mấy năm nay bởi vì sự xuất hiện của tộc Tà Hổ đã chặn lối đi phía Tây của tộc Mộc Diệp, việc đi săn càng trở nên khó khăn hơn, Thương Đa lừa gạt những người xa lạ này tới có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Đêm qua nó cả đêm không ngủ, rúc trong hang động của mình lo lắng sợ hãi, bây giờ là lúc bội thu.
“Bọn họ là Nhân tộc đấy” Trong mắt Thương Đa cũng lộ ra dục vọng mãnh liệt: “Hơn nữa thực lực còn không yếu, nhất định quái lông trắng sẽ phun ra không ít “Mê”!”
Hai người gọi những chiến sĩ khác trong tộc Mộc Diệp, leo lên theo nấc thang bên sườn sơn động. Tuy Thương Đa và Cổ Đa nhận định đoàn người La Chinh đã bị cắn nuốt hết, nhưng chung quy vẫn phải đề phòng tình huống ngoài ý muốn.
Tộc nhân tộc Diệp Mộc thiện dùng tên, trong tay những chiến sĩ tộc Mộc Diệp này cầm một cung tên nhỏ bằng gỗ, mũi tên trên cung là tên độc màu xanh đen, loại tên độc này ẩn chứa độc tố đáng sợ, cũng là căn cơ làm chỗ dựa cho tộc nhân Mộc Diệp nhìn như nhỏ yếu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây