Chu Lệ Na sợ đến hồn bay phách lạc, từ đó không dám gọi đồ ăn nữa, chỉ dám sống dựa vào đồ trong tủ lạnh.
Nhưng đến ngày thứ 6, khi mở tủ lạnh ra, một quả dưa hấu lớn trong đó đã biến thành cái đầu chết của nữ quỷ. Mái tóc đen phủ đầy sương lạnh, đôi mắt bỗng mở to trừng trừng nhìn chằm chằm vào cô ta.
Lúc nghe đến đây, Chúc Ương đang ăn một miếng dưa hấu, vừa lúc mới cắn vào còn khá ngọt nhưng ngay lập tức cảm thấy không thoải mái, vội vàng đặt xuống.
Cô uống một ngụm nước để nuốt đi cảm giác buồn nôn, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: "Chỉ có vậy thôi? Không thật sự đụng vào cô sao?"
Chu Lệ Na thầm nghĩ, "Thế này mà còn chưa đủ đáng sợ à?", song vẫn thành thật đáp: "Cái đó... thì không... Cô ta... lúc đó chỉ cười trong tủ lạnh thôi."
Nghe vậy, Chúc Ương thoáng suy tư.
Chu Lệ Na cẩn thận lên tiếng: "Tôi đã kể hết những gì mình biết rồi, vậy cô xem... "
Chúc Ương nhìn cô ta một lúc lâu, ánh mắt khiến Chu Lệ Na cảm thấy căng thẳng, cứ nghĩ đối phương sắp nghĩ ra chiêu trò gì để hành hạ mình. Nhưng ngoài dự đoán, Chúc Ương chỉ vẫy tay một cách nhẹ nhàng, ra hiệu cho Tạ Tiểu Manh cởi trói cho cô ta.
Lúc này, bên phía cha của Chúc Ương cũng đã chuyển tiền và gửi số điện thoại đến. Cô đứng dậy, dặn Tạ Tiểu Manh lúc rời đi nhớ thu dọn “dụng cụ gây án” sạch, sau đó một mình bỏ đi.
Tạ Tiểu Manh đột nhiên gọi cô lại: "Cái đó... Cô yên tâm đi Chúc Ương, chuyện này tôi sẽ không nói ra ngoài đâu."
Chu Lệ Na cũng liên tục gật đầu cam đoan: "Tôi cũng vậy, tuyệt đối không nói, sẽ không để ai cười nhạo cô."
Chúc Ương quay đầu lại, cười đầy ẩn ý: "Ngược lại thì có. Hai người cứ lan truyền chuyện này ra đi, càng nhiều người biết càng tốt. Trong vòng 2 ngày, nếu trong trường còn bàn tán chuyện khác, tôi sẽ tìm hai người tính sổ."
Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, không chắc Chúc Ương là kẻ sắp chết nhưng vẫn muốn giữ vững ngôi vị "chủ đề hot nhất", hay cô thực sự có toan tính gì khác.
Sau khi Chúc Ương rời đi, Tạ Tiểu Manh nhanh chóng thu dọn đống dây thừng dưới đất. Chu Lệ Na muốn giúp một tay, lại bị cô ta lườm nguýt: "Để tôi mang đi luôn, khỏi để lại đây để rồi sau này cô chơi trò đâm sau lưng tôi."
Chu Lệ Na cười gượng: "Tôi có nghĩ đến chuyện nhắm vào cô đâu, chẳng qua do cô xui xẻo ở chung phe với Chúc Ương thôi mà?"
Tạ Tiểu Manh dừng tay một chút, nhìn Chu Lệ Na thật sâu rồi nói: "Chúc Ương tuy nóng tính, khó hầu hạ nhưng tôi thà rằng người chết là cô chứ không phải cô ấy. Ít nhất khi thật sự có chuyện, cô ta còn có thể trông cậy được. Còn cô thì sao?"
Chu Lệ Na tức đến mức mặt méo xệch, hai người không vui vẻ mà chia tay.
Còn bên phía Chúc Ương, sau khi có được số điện thoại, cô lập tức liên hệ với đại sư. May mắn là dạo này hắn không quá bận rộn.
Thấy cô hào phóng ra giá, đại sư liền đồng ý tới ngay vào ngày mai.
Hai ngày đầu tiên, nữ quỷ hầu như không thể làm gì nhiều. Chúc Ương trở về nhà, vì đã có sự chuẩn bị trong lòng, nên ngoài cảm giác lạnh lẽo bám theo không rời, hôm nay cô không bị hù dọa bởi ảo giác nào nữa.
Chỉ là trong lúc đó, Chúc Vị Tân không biết nghe phong thanh từ đâu, biết chị gái mình lại lừa được hai khoản tiền, hiếu kỳ gọi điện hỏi thăm.
Nghe xong, Chúc Ương bực bội đáp: "Liên quan gì đến mày? Chị mày xử lý chút chuyện thôi, hỏi lắm thế? Đúng rồi, chị nhớ mày tiết kiệm được không ít tiền mừng tuổi nhỉ? Chuyển hết sang đây cho chị đi, chị sợ số này vẫn chưa đủ."
"Ê, thế chị phải nói rõ đang có chuyện gì chứ?" Chúc Vị Tân nói, rồi hạ giọng thì thầm: "Chị sẽ không phải... lỡ tay làm gì ai rồi phải dùng tiền bịt miệng đấy chứ? Xác giấu ở đâu rồi? Hay để em qua giúp chị chôn? Tiện thể, nếu ai cầm tiền mà dám không giữ miệng, định tống tiền chị cả đời, thì em cũng có thể... "
Bên kia video, Chúc Vị Tân làm động tác cắt cổ.
Dù Chúc Ương đang xui xẻo đến thế nào đi nữa, cô cũng bị thằng em chọc cười: "Thôi đi, nhìn cái bản mặt ngốc nghếch của mày mà cũng đòi làm tội phạm hả? Ở nhà ngoan ngoãn đi."
Thấy chị gái có vẻ tâm trạng khá hơn, Chúc Vị Tân lập tức nhân cơ hội nói về chuyện muốn qua chỗ cô. Dĩ nhiên, Chúc Ương làm sao để cho cậu đến được?
Cô kiên quyết từ chối, nói tới nói lui, cuối cùng Chúc Vị Tân cũng không vui, bĩu môi một cái, chợt nhớ ra chuyện gì đó liền nói: "À đúng rồi, hôm qua em đi ăn với bạn, chị đoán xem em gặp ai?"
"Không đoán!" Chúc Ương vừa sơn móng tay vừa thờ ơ đáp.
"Em gặp anh Lộ đấy."
Động tác quét cọ trên móng tay chững lại một giây, làm hỏng luôn cả lớp sơn.
Chúc Ương hít sâu một hơi: "Tao nói này, không cho mày qua đây thì mày cố ý tìm chuyện để tao cũng không vui đúng không?"
Chúc Vị Tân vội vàng phủ nhận: "Không có! Mà thật ra, chuyện đó ngay từ đầu chị cũng không có lý. Nhưng em không nói về chuyện đó, chỉ là... Anh Lộ trông có vẻ hơi lạ."
Chúc Ương phất tay cắt ngang: "Thôi được rồi, tao không có hứng thú, cúp máy đây."
Nói thật thì từ nhỏ tới lớn, Chúc Ương chưa từng sợ ai, nhưng đúng là có một người, cô thà đối mặt với ma quỷ còn hơn phải chạm mặt anh.
Sáng hôm sau, vì phải ở nhà chờ đại sư, hôm nay Chúc Ương cũng không ra ngoài.
Hiếm hoi lắm cô mới tự làm bữa sáng. Ban ngày, có một bà giúp việc theo giờ đến dọn dẹp nhà cửa, bổ sung thực phẩm, thi thoảng cũng sẽ chuẩn bị sẵn một số đồ ăn để trong tủ lạnh.
Chúc Ương lấy hộp thực phẩm đông lạnh ra, luộc một ít há cảo, rồi ép thêm một cốc sữa đậu nành, đơn giản ăn sáng.
Trong lúc đó, điện thoại cô liên tục nhận được tin nhắn, phần lớn là từ đám chị em trong hội và những người theo đuổi cô, toàn là tin nhắn thăm hỏi.
Xem ra Tạ Tiểu Manh và Chu Lệ Na đã hoàn thành nhiệm vụ cô giao. Cô mở diễn đàn trường, quả nhiên tin đồn về việc cô gặp ma đã chiếm trọn tiêu đề nóng.
Bởi vì chuyện này quá hoang đường, nên ban đầu phần lớn mọi người chỉ hóng hớt, bình luận bên dưới toàn là những câu chuyện tâm linh họ từng nghe hoặc trải nghiệm, chẳng biết thật hay giả.
Cuối cùng, ai cũng tỏ vẻ lo lắng cho cô, che giấu ý đồ hóng drama bằng một chút thông cảm qua loa.
Chúc Ương rất hài lòng với hiệu quả này. Nếu đại sư có thể dứt khoát giải quyết nữ quỷ thì quá tốt.
Còn nếu không...
Lướt điện thoại một lúc, thời gian trôi qua rất nhanh. Đến đầu giờ chiều, sau khi ăn trưa xong không lâu, đại sư đã gọi điện nói rằng hắn đã đến nơi.