Cánh cửa vừa đóng lại, Tạ Tiểu Manh lập tức ném mạnh túi đồ xuống sàn. Cô ta cũng đang đầy lửa giận, khoanh tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Lệ Na như cách Chúc Ương vẫn làm.
Chu Lệ Na vừa khiếp sợ vừa không thể tin nổi, tại sao hai con người này có thể lần ra mọi chuyện nhanh như vậy?
Cô ta mới nặc danh gửi đĩa đi chưa đầy hai ngày, tính theo thời gian, Chúc Ương sớm nhất cũng chỉ xem nó vào chiều hôm qua. Vậy mà chỉ sau một đêm, cô đã tìm đến tận cửa.
Trong lòng Chu Lệ Na lập tức lên kế hoạch than khóc, tìm cách cầu xin tha thứ, dù biết rằng khả năng thành công rất thấp.
Thế nhưng, vừa nhìn vào trong túi, thấy toàn là búa, dây thừng, băng dính... trái tim cô ta lập tức lạnh toát: "C-các cô định làm gì vậy?"
Chúc Ương không thèm nhiều lời, dứt khoát túm lấy tóc cô ta, lôi mạnh từ trên giường xuống, rồi kéo ra phòng khách.
Nhìn thấy Tạ Tiểu Manh vẫn đang đứng ngơ ngác, cô mắng: "Đờ người ra làm gì? Lấy dây ra trói con nhỏ này lại! Cô còn chậm hơn cả heo nữa!"
"A! Ừ ừ!" Tạ Tiểu Manh vội vàng lục túi lấy dây thừng.
Chu Lệ Na tất nhiên ra sức giãy giụa.
Xét về thể lực, ba cô gái chẳng hơn kém nhau là bao, nói trắng ra cũng chỉ là "gà mổ nhau".
Nhưng vấn đề là, Chu Lệ Na đã bị nữ quỷ ám suốt mấy ngày nay, tinh thần suy sụp, cơ thể gầy gò yếu ớt, còn chưa ăn uống tử tế thì sao đấu lại hai người đang đầy khí thế đây?
Dù vật lộn một lúc lâu, cuối cùng cô ta vẫn bị trói chặt vào ghế.
Xong xuôi, Chúc Ương ra lệnh cho Tạ Tiểu Manh bật TV và đầu phát.
Nhìn thấy cô chuẩn bị làm gì, Chu Lệ Na điên cuồng gào khóc cầu xin:
"Tôi biết tôi sai rồi! Các cô tha cho tôi đi! Chỉ cần đưa đoạn băng này cho người khác xem là có thể chuyển lời nguyền đi mà! Chúc Ương, chẳng phải cô ghét Lâm Thiến sao? Đưa cho cô ta xem đi, được không?"
Chúc Ương nhún vai, vô cùng thoải mái nói: "Tôi biết là có thể chuyển lời nguyền mà, không phải bây giờ tôi đang chuyển đấy sao?”
Dứt lời, cô nhặt đại một mảnh vải, nhét vào miệng Chu Lệ Na, cúi xuống ghé sát cô ta, giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo: "Đúng là nếu Lâm Thiến biến mất khỏi thế giới này, tôi sẽ thấy vui hơn. Nhưng chuyện này... "
Cô mỉm cười đầy ẩn ý: "Tôi vẫn là người rất nguyên tắc, oan có đầu nợ có chủ. Ai gây ra thì tự gánh lấy."
Đằng kia, Tạ Tiểu Manh đã nhét đĩa vào máy phát.
Chúc Ương đứng thẳng dậy, thở dài tiếc nuối: "Lệ Na ơi là Lệ Na, mình thực sự không ngờ khi gặp chuyện, người đầu tiên bạn nghĩ đến để làm vật thế mạng lại là mình. Cứ tưởng chúng ta là chị em tốt cơ mà, thật đau lòng quá đi."
Câu này mà nói với người khác có khi còn có chút cảm xúc, nhưng mấy ai trong hội “chị em cây khế” này lại không rõ bản chất của nhau?
Mắt thấy hình ảnh trên màn hình sắp xuất hiện, cả Chúc Ương và Tạ Tiểu Manh cùng đeo tai nghe, đồng loạt quay lưng lại với TV.
Chỉ còn lại Chu Lệ Na bị trói chặt vào ghế, đối diện trực tiếp với màn hình.
Cô ta hoảng loạn nhắm chặt mắt lại.
Nhưng chẳng có ích gì, vì hai người vẫn luôn theo dõi cô ta đã sớm chuẩn bị.
Vừa thấy Chu Lệ Na nhắm mắt, hai người mỗi người một bên, mạnh tay kéo mi mắt cô ta lên.
Chúc Ương nhếch mép: "Tôi cũng không rõ quy tắc của đoạn băng này thế nào mới tính là ‘xem’, cô cứ thử mà nhắm mắt đi, bọn tôi có cả ngày để chờ."
Chu Lệ Na tuyệt vọng.
Dù mắt cô ta đảo loạn khắp nơi cố gắng tránh né, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc nhìn thấy phần lớn nội dung đoạn băng.
Nó chính là nguyên nhân khiến cô ta mất ngủ, kinh hãi tột cùng suốt mấy ngày nay, giờ phải xem lại một lần nữa, càng khiến tinh thần cô ta rơi vào khủng hoảng.
Sau khi video kết thúc, căn phòng rơi vào một khoảng lặng kỳ lạ.
Ba người đều không hẹn mà cùng im lặng.
Dù mạnh miệng đến đâu, Chúc Ương cũng không khỏi căng thẳng, trong lòng vừa lo sợ vừa mong chờ.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian ngắn ngủi... Có thể là năm phút, hoặc chỉ là năm giây...
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Chu Lệ Na.
Chúc Ương thở phào nhẹ nhõm, sảng khoái bật cười.
Bất chấp khuôn mặt đang đẫm nước mắt tuyệt vọng của Chu Lệ Na, cô nhanh chóng tìm kiếm chiếc điện thoại theo hướng âm thanh, rồi bấm nhận cuộc gọi, đặt vào tai cô ta.
Hai người như vừa được ân xá, ép Chu Lệ Na phải nghe máy.
Nhưng đúng lúc này, một chuyện bất ngờ xảy ra...
Nội dung bên kia đầu dây không giống với lần trước.
Không biết có phải do lần bị nguyền rủa thứ hai không, nhưng thay vì chỉ đơn giản là câu "7 ngày", lần này cuộc trò chuyện kéo dài hơn hẳn.
Chúc Ương còn đang nghĩ có khi nào đây là một cuộc gọi bình thường, từ shipper hay nhân viên tư vấn gì đó, thì bỗng thấy khuôn mặt Chu Lệ Na...
Từ tuyệt vọng chuyển thành vui sướng.
Đôi mắt cô ta sáng rực như vừa được sống lại từ cõi chết, liên tục gật đầu.
Rồi cô ta quay sang nhìn Chúc Ương, cười hớn hở: "Vừa rồi, quý cô nữ quỷ nói rồi, cô ấy còn ghét cô hơn tôi nhiều. Dù thế nào cũng muốn giết chết cô, nên lời nguyền của tôi và Tạ Tiểu Manh coi như được xóa bỏ rồi. Bây giờ, cô ấy đã đóng ‘kênh chuyển lời nguyền’. Trước khi giết chết cô, cô ấy thà tạm thời không truyền nó cho ai khác."
Chu Lệ Na cảm động đến mức bật khóc: "Chúc Ương, tôi thực sự không ngờ cô lại thu hút hận thù tốt như vậy. Đúng là giao chuyện này cho cô là quyết định chính xác nhất!"
Nói xong, cô ta chợt nhận ra ánh mắt lạnh lẽo của Chúc Ương đang khóa chặt trên người mình.
Chu Lệ Na lập tức hiểu ra...
Dù nữ quỷ đã xác định Chúc Ương là mục tiêu chính nhưng nếu giờ cô ta chọc giận người này, trước khi Chúc Ương chết, cô ta nhất định sẽ đi gặp ông bà trước.
Vậy nên cô ta lập tức im miệng, không dám đắc ý nữa.
Chúc Ương nhìn cô ta, khẽ cười: "Cô bị dọa đến mức thần kinh loạn rồi à? Cũng đúng, so với việc tuyệt vọng chờ chết, tự an ủi bản thân có lẽ dễ chịu hơn. Tôi mà tin chuyện này mới là quỷ."
Nhưng trên đời này... đã có quỷ thật rồi.
Ngay khi cô dứt lời, chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này là điện thoại của cô.
Chúc Ương chợt có dự cảm xấu, từ từ mở túi lấy điện thoại ra.
Trên màn hình hiện lên một dãy số lạ.
Cô siết chặt tay, một cảm giác lạnh lẽo như băng tràn vào tim.
Cô cắn răng, bực tức bấm nghe máy. "Còn 6 ngày."
Giọng nữ khàn khàn cất lên, theo sau là một tràng cười quỷ dị. "Hehehehehe... "
Tiếng cười quỷ dị vang lên từ đầu dây bên kia, âm u và đầy đắc ý.
Dây thần kinh cuối cùng trong đầu Chúc Ương đứt phựt.
Cô nhếch môi, lạnh lùng đáp lại: "Ồ ~, lần này biết nói tiếng người rồi à? Tao còn tưởng mày sẽ cố gắng cãi nhau với tao bằng thứ tiếng Anh thảm họa đó đến cùng cơ đấy. Đừng nói là mày chỉ biết mỗi câu đó thôi nhé?"
"Nói gì mà ‘thà để lời nguyền dừng lại còn hơn chuyển đi’ á? Mày nghĩ mình là ai chứ? Nhìn dáng vẻ này, cũng chỉ là một kẻ lừa đảo sống nhờ tiêu đề giật gân mà thôi. Nếu mày mà có gan để cái bản mặt kia lên poster, mong muốn ra mắt với tư cách nữ chính phim người lớn trong làng nữ quỷ, tao dám cá chẳng có kẻ rách nát nào thèm bỏ tiền mua đâu!"
"Với lại, mày có thể đừng gọi điện mỗi ngày được không? Mày có biết danh bạ của tao không phải ai cũng vào được không? Một con rác rưởi vô danh như mày, dù có là quỷ cũng đừng mong có ngoại lệ."
"Được rồi, sáu ngày đúng không? Cút, quỳ xuống mà cáo lui đi!"
Dứt lời, mặc kệ tiếng nghiến răng ken két đầy phẫn nộ của nữ quỷ bên kia đầu dây, Chúc Ương thẳng tay dập máy.