Sau khi đến nơi, Tạ Tiểu Manh đi tìm chỗ đỗ xe, còn Chúc Ương bước vào một cửa hàng dụng cụ.
Cô đi một vòng quanh cửa hàng, vơ lấy búa, băng dính, dây thừng nylon cùng một đống thứ linh tinh khác, rồi ném tất cả lên quầy thanh toán.
Nhân viên thu ngân là một thanh niên trẻ tuổi, nhìn đống đồ trên quầy, đùa giỡn nói: "Cô gái, nhìn khí thế này chẳng khác nào chuẩn bị đi bắt cóc ấy. Định làm gì đây?"
Chúc Ương khẽ cười: "Còn gì nữa? Bắt cóc chứ gì. Đã vậy còn phải tự mua dụng cụ, mấy thứ này nặng chết đi được, thật không phải chuyện mà người bình thường có thể làm."
Anh thu ngân vừa quét mã vừa gật gù: "Đúng đúng, nếu bọn bắt cóc trên thế giới đều xinh đẹp như cô, thì cần gì dụng cụ nữa? Tôi đây tự nguyện theo luôn! Tổng cộng là 328. Cô có muốn thêm WeChat của tôi không? Nếu là khách quen, tôi có thể giảm giá 40% cho cô đấy." Anh ta nịnh nọt: "Cô ở gần đây đúng không? Có cần giao tận nơi không?"
Chúc Ương quét mã QR trên quầy, dứt khoát thanh toán, thờ ơ nói: "Thôi đi, vì có vài trăm tệ giảm giá mà tôi lại thêm một người không đủ tiêu chuẩn vào danh bạ của mình, nếu để người khác biết, tôi còn mặt mũi gì nữa?"
Lúc đầu, anh thu ngân còn chưa kịp phản ứng với câu nói xoắn não này, nhưng khi nhận ra ý nghĩa thật sự, nụ cười trên mặt anh ta lập tức đông cứng.
Đúng lúc này, Tạ Tiểu Manh cuối cùng cũng đỗ xe xong, bước vào cửa hàng.
Chúc Ương hất cằm về phía đống đồ trên quầy: "Xách đi, đi thôi!"
Tạ Tiểu Manh đành cam chịu, ôm lấy đống đồ nặng nề, loạng choạng theo sau Chúc Ương bước đi nhẹ nhàng phía trước như chẳng có chuyện gì.
Anh thu ngân đứng đó, sững sờ nhìn theo bóng lưng hai người.
Thời đại này... các người đẹp đã không còn sai khiến đàn ông nữa sao? Giờ đến lượt người đẹp sai khiến người đẹp rồi à?
Sau khi đến khu chung cư của Chu Lệ Na, Chúc Ương không lập tức đi lên, mà ghé qua quầy quản lý tòa nhà.
Cô giả vờ hoảng hốt lo lắng, nói với nhân viên trực: "Chúng tôi là bạn của Chu Lệ Na ở phòng 1806. Cô ấy đã mấy ngày không đến trường, gọi điện cũng không bắt máy. Chúng tôi càng nghĩ càng thấy bất an, sợ cô ấy gặp chuyện không hay trong nhà. Có thể giúp chúng tôi kiểm tra không?"
Khu chung cư này thuộc loại cao cấp, có hệ thống kiểm soát ra vào nghiêm ngặt, ban quản lý còn giữ chìa khóa dự phòng để đề phòng các trường hợp khẩn cấp.
Nhân viên quản lý thấy hai cô gái trẻ trung xinh đẹp, bản năng cảnh giác giảm đi một nửa. Sau khi kiểm tra số điện thoại của họ và xác nhận trùng khớp với thông tin đăng ký của Chu Lệ Na, anh ta tin tưởng rằng họ thật sự quen biết nhau.
Anh ta bèn dùng điện thoại bàn gọi vào số của Chu Lệ Na.
Kết quả là gọi liên tục hơn chục lần mà không ai nghe máy.
Lúc này, nhân viên quản lý hoàn toàn tin rằng hai cô gái này không nói dối, bèn nói: "Được rồi, hai người đi theo tôi lên kiểm tra xem sao."
Chúc Ương bày ra vẻ mặt cảm kích, còn Tạ Tiểu Manh nhân lúc nhân viên đi lấy chìa khóa, ghé tai Chúc Ương thì thầm: "Làm sao cô biết cô ta sẽ không bắt máy? Nếu cô ta nghe máy, lời nói dối của chúng ta sẽ bị lật tẩy ngay đấy!"
Chúc Ương bĩu môi, sự khinh bỉ hiện rõ trên mặt: "Chỉ dựa vào cô ta? Người còn không dám ló mặt ra ngoài, lại chẳng biết tôi đã xem đĩa hay chưa, lời nguyền có chuyển sang tôi không. Cô ta cũng nhát gan như cô thôi! Cô nói tôi nghe xem, nếu chính cô nhận được cú điện thoại ‘7 ngày’ đó, cô còn dám nghe máy không?"
Tạ Tiểu Manh rùng mình một cái.
Đừng nói là nhận cuộc gọi, từ lúc tận mắt thấy Chúc Ương nhận cuộc gọi đó, cô ta đã tắt nguồn điện thoại từ hôm qua tới giờ, chỉ sợ có giọng nói khàn khàn vang lên trong loa nói với cô ta là: "7 ngày."
Chúc Ương cười nhạt: "Chỉ mới gặp chút chuyện đã hoảng loạn không còn ra hình người, vậy mà còn mơ mộng trở thành ‘chị đại’ à? Giờ cô đã hiểu vì sao tôi là người đứng đầu, còn các cô chỉ có thể làm theo chưa?"
Nếu là trước kia, nghe những lời này, Tạ Tiểu Manh chỉ biết cười gượng bên ngoài nhưng trong lòng thì khinh bỉ.
Giờ nghĩ lại, Chúc Ương thực sự không giống những người khác.
Thoạt nhìn cô cũng giống như những tiểu thư giàu có kiêu căng khác, nhưng khi xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của cô luôn là đối diện và tìm cách giải quyết.
Tính cách đầy tính công kích này bình thường không có gì đặc biệt, song khi gặp phải những chuyện vượt quá hiểu biết, sự khác biệt lại trở nên cực kỳ rõ ràng.
Hai người theo nhân viên quản lý lên tầng 18.
Sau khi gõ cửa rất lâu mà không có ai trả lời, nhân viên quản lý đành lấy chìa khóa mở cửa.
Cửa vừa mở, Chúc Ương lập tức bỏ luôn vẻ mặt lo lắng vừa nãy, đẩy mạnh nhân viên qua một bên, nghênh ngang bước vào.
Nhân viên quản lý bị cô đẩy chệch chân, ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt từ "Người tốt bụng lo lắng cho bạn" chuyển ngay sang "Chị đại đi đánh dằn mặt".
Anh ta sửng sốt: "Khoan! Hai người không phải... "
Lời còn chưa dứt, hai cô gái đã xộc vào trong, mở từng cánh cửa ra tìm người.
Cuối cùng, họ tìm thấy Chu Lệ Na trong một căn phòng.
Cô ta đang co rúc trên giường, trùm kín chăn, đeo tai nghe, toàn thân run lẩy bẩy như chim sợ cành cong.
Khi thấy Chúc Ương xuất hiện trước mặt, đồng tử Chu Lệ Na co rút lại, sắc mặt hoảng sợ như gặp phải quỷ dữ.
Nhân viên quản lý nhận ra tình hình không ổn, lập tức hỏi: "Hai người thật sự là bạn của cô ấy sao? Sao tôi thấy cô ấy còn hoảng sợ hơn khi nhìn thấy hai người vậy?"
Thấy Chu Lệ Na có vẻ không ổn, anh ta dịu giọng hỏi: "Cô không sao chứ?"
Chúc Ương cười khẩy, hỏi Chu Lệ Na: "Sao thế? Bạn bè đến thăm mà không cảm ơn một câu, còn định để người ta hiểu lầm bọn tôi là kẻ xông vào nhà trái phép à?"
Lúc này Chu Lệ Na sợ nhất là nữ quỷ, thứ hai là Chúc Ương đến tìm cô ta tính sổ.
Cô ta nhìn nhân viên quản lý, định mở miệng cầu cứu, thậm chí nghĩ đến chuyện gọi cảnh sát để đuổi hai người này đi.
Nhưng Chúc Ương chậm rãi nói: "Công nghệ bây giờ phát triển lắm, sao chép và chia sẻ một đoạn video không phải chuyện khó. Cha mẹ cô, chị gái, anh rể, em trai, rồi cả đàn anh Trịnh ở khoa Mỹ thuật, chắc hẳn ai cũng có thể dành chút thời gian xem một đoạn ngắn vài phút, nhỉ?"
Sắc mặt Chu Lệ Na lập tức xám ngoét.
Nữ quỷ thì đáng sợ, nhưng Chúc Ương... cũng không phải thứ dễ trêu.
Nếu con điên này thật sự làm vậy, mình chết chắc!
Cuối cùng, Chu Lệ Na nặn ra một nụ cười méo mó, nói với nhân viên quản lý:
"Không... không sao. Họ là bạn tôi."
Nghe chính chủ nói vậy, nhân viên quản lý cũng không tiện can thiệp nữa, chỉ dặn dò vài câu như "Chú ý an toàn, giữ liên lạc với bên ngoài, lần sau đừng không nghe điện thoại nữa." Rồi rời đi.