Bà Hoàng La Hét

Chương 5: Dám giở trò với chị, chị đây không hành nó cho ra bã thì có lỗi với bản thân quá

Chương Trước Chương Tiếp

Trong lúc bọn họ đang trò chuyện thì một nam sinh đẹp trai tiến lại gần cười tươi chào hỏi, nhân tiện bóng gió hỏi về tiệc sinh nhật của Chúc Ương, ám chỉ rằng mình có thể nhận được lời mời hay không.

Mấy cô gái xung quanh lập tức cười đùa trêu chọc cậu ta.

Lâm Thiến nhân cơ hội này len lén mở điện thoại, nhanh chóng xóa sạch mấy bức ảnh selfie vừa đăng gần đây.

Sau bữa trưa, nhóm con gái mới tản ra.

Tạ Tiểu Manh lập tức kéo Chúc Ương vào phòng mỹ thuật, đuổi hai sinh viên mỹ thuật đang ngồi tán gẫu trong đó đi.

"Bây giờ cô còn nghĩ là do tôi suy nghĩ quá nhiều không?" Tạ Tiểu Manh gần như muốn bật khóc. "Lúc đầu chỉ là một cái đĩa đáng ngờ, cô vứt luôn đi có phải xong không? Cứ khăng khăng xem làm gì, giờ thì hay rồi, phải làm sao đây?"

Chúc Ương hất tay cô ta ra, bực bội:

"Câm miệng! Cô ngoài nhát gan, lan truyền cảm xúc tiêu cực, còn làm được gì khác không? Với tính cách này của cô, nếu ở trong phim kinh dị thì đã ngỏm ngay từ vòng gửi xe rồi."

Tạ Tiểu Manh tức tối phản bác:

"Vậy hoa khôi như cô cũng chẳng sống nổi đến cuối đâu! Người sống sót thường là những cô gái trông ngu ngốc, ăn mặc tệ hại, cổ áo và cổ tay che kín như thể sợ người khác không biết mình là trung trinh liệt nữ vậy! Nếu nữ quỷ bắt tôi trước, cô cũng chẳng trốn được đâu, chỉ là vấn đề thời gian thôi!"

Chúc Ương cười như không cười:

"Cô nói gì cơ?"

Tạ Tiểu Manh lập tức rụt cổ, yếu ớt nói:

"Không phải tôi đang phát điên đâu, nhưng mà... cô cũng phải nghĩ cách chứ? Rõ ràng là chúng ta gặp chuyện rồi!"

Lúc này, Chúc Ương mới thu lại ánh mắt của mình, thản nhiên nói:

"Đừng chỉ biết than khóc, tỉnh táo lại mà suy nghĩ đi. Chuyện này dù kỳ quái thật, nhưng nguyên nhân quá rõ ràng rồi, chẳng phải từ cái đĩa đó sao? Chúng ta gặp chuyện ngay sau khi xem đĩa, vậy cách giải quyết chắc chắn cũng xoay quanh nó. Trong phim kinh dị, cách giải quyết thường là truyền lời nguyền cho người khác. Không biết nữ quỷ này có chơi theo kiểu đó không, nhưng cái vụ chết sau 7 ngày đã xuất hiện, tám phần là có liên quan. Hoặc đơn giản là đập vỡ đĩa cũng được, trước tiên phải tìm lại nó đã."

Tạ Tiểu Manh nghe cô phân tích rành mạch, lập tức cảm thấy như tìm được trụ cột vững chắc.

"Được được! Hôm qua vì sợ quá, vừa ra khỏi nhà là tôi ném thẳng nó vào bãi cỏ vườn nhà cô rồi. May là không phải lục trong thùng rác."

Chúc Ương: "... " Hay lắm!

Hai người chuẩn bị trốn tiết về nhà, song đúng lúc này, một tiếng cười nhỏ sắc nhọn đột nhiên vang lên trong phòng mỹ thuật.

Tiếng cười quá nhẹ, nếu không chú ý sẽ dễ dàng bỏ qua.

Tiếp theo, một cơn gió lùa qua cửa sổ thổi tung rèm trắng, cuốn theo những tờ giấy vẽ trên giá vẽ bay lất phất.

Cơn gió không lớn, đến nhanh rồi biến mất, nhưng lại khiến người ta có cảm giác kỳ dị khó tả.

Sau khi gió ngừng, rèm cửa từ từ hạ xuống. Ngay lúc đó, sắc mặt vốn đã cảnh giác của Tạ Tiểu Manh bỗng trở nên tái nhợt, mắt cô ta mở to đầy hoảng sợ.

Chúc Ương thấy vậy, theo ánh mắt cô ta nhìn sang.

Trên giá vẽ đặt một bức tranh chân dung.

Một người phụ nữ với gương mặt nhạt nhòa, cầm một chiếc lược sừng trâu, nhẹ nhàng chải mái tóc đen nhánh đến bất thường...

Chính là nữ quỷ trong băng video.

Trên mặt ả là một nụ cười mỉm quỷ dị, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người họ, bình thường đến mức không thể bình thường hơn nhưng lại có một sức hút kỳ lạ như muốn kéo người xem vào bức tranh.

"A... "

Tạ Tiểu Manh vừa hé miệng hét lên, lập tức bị Chúc Ương bịt miệng.

Tim Chúc Ương cũng đập như trống, cổ họng khô khốc. Nếu không phải đã có sự chuẩn bị tinh thần khi thấy vẻ mặt của Tạ Tiểu Manh, có lẽ cô cũng đã hét lên rồi.

Cô sợ đây chỉ là ảo giác của nữ quỷ nhưng nếu Tạ Tiểu Manh hét lên, mọi người sẽ kéo đến xem.

Đến lúc đó, nếu không có chuyện gì xảy ra, tất cả chỉ còn lại cảnh tượng họ thất thố sợ hãi, bị mọi người chế giễu, bàn tán...

So với nữ quỷ, đó mới là cơn ác mộng thực sự.

Sau khi Tạ Tiểu Manh bình tĩnh lại, Chúc Ương mới buông tay, hạ giọng mắng:

"Cô muốn từ ‘nữ thần trong mơ’ của mọi người trở thành ‘con điên thần kinh’ thì cứ việc hét lên đi!"

Tạ Tiểu Manh tưởng tượng đến cảnh đó, vội vàng tự lấy tay bịt miệng.

Chúc Ương ra lệnh: "Đi lấy bức tranh đó lại đây."

"Hả?" Tạ Tiểu Manh suýt ngất.

"Hả cái gì mà hả? Nhìn kỹ đi, có vẻ nó là thật." Cô chỉ vào giá vẽ: "Cái giá vẽ này nhẹ lắm, vừa nãy bị gió thổi mới đổ qua một bên, nên chúng ta mới nhìn thấy."

Tạ Tiểu Manh không muốn biết thêm gì cả, cô ta chỉ không muốn chạm vào bức tranh đó. Nhưng lại không dám trái lệnh, cô ta sợ nếu mình từ chối, Chúc Ương sẽ mặc kệ cô ta một mình đối mặt với nữ quỷ, sau đó còn đuổi cô ta ra khỏi hội chị em.

Hơn nữa, cô ta tin chắc rằng Chúc Ương sẽ làm thật!

Cuối cùng, Tạ Tiểu Manh vừa run rẩy vừa bước lên, dùng hai ngón tay kẹp bức tranh mang về.

Chúc Ương nhận lấy, nhìn kỹ một chút, khẽ hừ mũi cười lạnh:

"Này, ba ngày nay Chu Lệ Na không đến trường đúng không?"

Tạ Tiểu Manh chợt nhớ ra, Chu Lệ Na là sinh viên mỹ thuật:

"Trước đó tôi có gọi điện, cô ấy nói bị ốm, đang nghỉ ngơi trong căn hộ thuê bên ngoài."

Cô ta nhìn quanh phòng mỹ thuật: "Đây là chỗ cô ấy hay vẽ tranh... "

Nói đến đây, giọng cô ta chậm lại, ngập ngừng nhìn bức tranh trên tay Chúc Ương: "Cô nói... cô ấy... ?"

Chúc Ương giơ bức tranh lên, lạnh lùng xé làm đôi:

"Đi thôi! Bạn bị ốm, sao chúng ta có thể không đến thăm chứ? Trước tiên về nhà tìm lại cái đĩa, rồi ghé mua cuộn băng dính. Dám giở trò với chị, chị đây không hành nó cho ra bã thì có lỗi với bản thân quá.”

Hai người quay lại biệt thự của Chúc Ương, theo trí nhớ của Tạ Tiểu Manh, quả nhiên tìm thấy cái đĩa trong bụi cây.

Sáng sớm có sương đọng lại, vỏ đĩa hơi ướt, nhưng không ảnh hưởng đến nội dung bên trong.

Chúc Ương nhìn hộp đĩa, cười lạnh, bảo Tạ Tiểu Manh cất vào túi.

Sau đó, cả hai đầy khí thế lao thẳng đến căn hộ của Chu Lệ Na.

Chu Lệ Na là hoa khôi khoa Mỹ thuật. Hội chị em của Chúc Ương có một quy tắc: Xinh đẹp là tiêu chí hàng đầu, gia cảnh cũng không thể quá kém.

Vì vậy, nơi Chu Lệ Na thuê cũng là căn hộ cao cấp ngay trung tâm thành phố.

Chúc Ương chưa từng đến đây, nhưng cô có tất cả thông tin về các thành viên trong hội.

Cô chỉ cần tra một chút là biết ngay địa chỉ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️