Bà Hoàng La Hét

Chương 4: Cô cũng nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ trong gương à?

Chương Trước Chương Tiếp

Dù trong lòng Chúc Ương nhiều lần muốn nhét thằng nhóc này quay về bụng mẹ để tái chế lại, nhưng dù sao cũng là chị em ruột.

Hồi nhỏ, mỗi khi gây chuyện ở nhà, cô toàn lấy cớ “Nó là con trai, chịu đòn giỏi hơn” để đẩy trách nhiệm cho em trai. Song lần này thì khác.

Gọi nó đến có thể giúp cô đỡ sợ hơn, nhưng nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, chẳng phải cô đã kéo nó vào nguy hiểm sao? Ngược lại, nếu đây chỉ là một phen sợ bóng sợ gió thì một khi đã để nó đến, chắc chắn sẽ không dễ dàng đuổi đi nữa.

Nghĩ đến đây, Chúc Ương không đợi Chúc Vị Tân nói hết lời, dứt khoát chặn ngang: "Thôi khỏi, mày vừa thi đại học xong, ngoan ngoãn ở nhà, đừng có chạy lung tung."

Đầu dây bên kia, Chúc Vị Tân đang hớn hở như con vịt đang ca hát bỗng bị bóp cổ giữa chừng: "Éc... ? Hả? Không lẽ chị không muốn thử thuyết phục em thêm chút sao? Nếu chị nói chuyện tử tế, điều kiện của em cũng đâu có quá cao."

"Không cần, đi ngủ đi! Hai giờ sáng rồi, còn lông bông cái gì nữa." Dứt lời, cô dứt khoát cúp máy.

Chúc Vị Tân cầm điện thoại, nghe tiếng tút tút vang lên mà đứng hình cả nửa phút.

Mình... bị bà chị chơi xỏ à?

***

Chúc Ương cũng không biết rốt cuộc mình đã sống sót qua đêm đó thế nào.

Sáng dậy đã hơn chín giờ, tối qua cô sợ đến phát khiếp mà cuối cùng vẫn có thể mơ màng ngủ thiếp đi.

Lần đầu tiên cô nhận ra, có lẽ thần kinh của mình không hề mong manh như bản thân vẫn tưởng.

Sau màn dọa người dã man tối qua, khi soi gương, cô cẩn thận nhìn thật kỹ, cũng may không có ai khác xuất hiện trong gương.

Thanh xuân đúng là tốt thật. Dù bị hành cả một đêm, khí sắc của cô vẫn hệt như thường ngày, không hề có quầng thâm mắt.

Cô nghĩ cũng phải, bình thường cô thức trắng đêm tiệc tùng hoài, so với những lần đó thì chuyện này chẳng đáng là bao.

Mất cả buổi sáng lề mề makeup chỉnh trang, lúc cô đến trường thì gần như đã trôi qua nửa ngày học.

Cô đến thẳng nhà ăn tầng 2, nơi hội chị em của cô tập trung đầy đủ rồi.

Cơm của cô cũng đã có người gọi sẵn.

Cô ngồi xuống, bàn ăn của họ là một dãy những cô gái xinh đẹp rực rỡ, ăn mặc thời thượng, dù là từng sợi tóc hay móng tay cũng đều được chăm chút kỹ lưỡng.

Mỗi khi bước vào nhà ăn, hội chị em của Chúc Ương luôn là tâm điểm thu hút ánh nhìn. Không ai có mắt mà không liếc qua họ vài lần.

Ngồi xuống, Chúc Ương liếc mắt qua Tạ Tiểu Manh, lập tức phát hiện trạng thái của cô bạn này không ổn.

Mặt mũi bơ phờ, thần sắc hoảng hốt, quầng thâm dưới mắt rõ ràng.

Cô cau mày, giọng đầy khó chịu: "Cô bị gì thế? Xanh xao vàng vọt thế kia còn không chịu trang điểm, sáng ra mộng du rồi đi học à? Định kéo tụi mình xuống mất điểm nhan sắc chung hả?"

Tạ Tiểu Manh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chúc Ương.

Bình thường bị chê một câu về chuyện trang điểm, cô ta còn giãy nảy lên không thôi. Nhưng lúc này, cô ta chẳng buồn để ý mà vội vàng túm lấy tay Chúc Ương, run rẩy nói: "Cô cũng thấy rồi đúng không? Đêm qua, sau khi về nhà, mình cứ nghĩ là do bản thân tự dọa chính mình. Nhưng khi mình rửa tay... mình phát hiện... "

Giọng nói của cô ta lắp bắp, bàn tay đang nắm chặt tay Chúc Ương lạnh toát.

Lời này như một ngọn gió lạnh thổi qua lưng Chúc Ương. Ban ngày ban mặt, người qua kẻ lại tấp nập, vậy mà cô vẫn cảm thấy ớn lạnh.

Cô ghé sát, hạ giọng: "Cô cũng nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ trong gương à?"

Tạ Tiểu Manh tròn mắt, sắc mặt càng thêm khó coi, run rẩy gật đầu.

Nếu hai người cùng gặp một hiện tượng lạ, có thể nói là do bị dọa sợ quá mức.

Nhưng đến cả chi tiết cũng giống hệt nhau, thì chuyện này không thể là trùng hợp được.

Hai người đang thì thầm, bỗng một giọng nói xen vào: "Thấy cái gì cơ?"

Cả hai ngẩng đầu.

Trước mặt họ là một cô gái có khuôn mặt trái xoan, làn da trắng mịn, mái tóc nhuộm màu chocolate.

Cô ta tên Lâm Thiến, một thành viên trong hội, hoa khôi của khoa Phát thanh Truyền hình, và cũng là người luôn tìm cách lật đổ Chúc Ương để giành lấy vị trí "chị đại".

Thế nhưng tuy khả năng gây chuyện của cô ta có thừa, IQ lại hơi thiếu.

3 năm rồi, dù nhìn cô ta có vẻ như sắp thành công nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể làm nên trò trống gì.

Là người đã đàn áp cô ta suốt 3 năm, Chúc Ương quá hiểu, chỉ cần cô thể hiện chút sơ hở nào, Lâm Thiến nhất định sẽ lao vào "hóng drama" ngay.

Thành thật mà nói, so với nữ quỷ, Chúc Ương còn quan tâm đến địa vị của mình hơn.

Mà cô nàng này lại 3 năm trời cứ chơi đi chơi lại đúng một bài cũ rích, đến mức Chúc Ương còn thấy chán thay.

Cô hời hợt nói: "Ồ, thấy bài đăng trên vòng bạn bè của cô tối qua ấy mà."

Cô nhíu mày nhìn Lâm Thiến, giọng điệu đầy vẻ phê phán: "Cô nghiêm túc đấy à? Đã mặt trái xoan rồi còn photoshop cho cằm nhọn hoắt như mặt rắn thế, định tranh giải ‘Gương mặt nhọn nhất năm’ hả?"

"Cô xem, đến mức làm Tạ Tiểu Manh sợ đến thế kia. Không phải là tôi thích xen vào chuyện của người khác nhưng nếu đã học ngành này, lại đang tích lũy fan, chắc chắn là muốn nổi tiếng đúng không?"

"Vậy thì phải trau dồi gu thẩm mỹ đi. Mặt mũi chỉnh đến mức biến dạng, cảnh vật xung quanh còn bị méo mó, cô nghĩ ai sẽ có ấn tượng với một gương mặt net idol copy-paste như vậy chứ?"

Lâm Thiến vốn định đến để hóng chuyện, ai ngờ bị chặn họng ngược lại, mặt lập tức đỏ bừng. Trong lòng cô ta đã chém chết Chúc Ương mấy trăm lần.

Những cô gái khác xung quanh lập tức nắm bắt cơ hội hùa theo: "Đúng đó, Lâm Thiến, cô nên nghe theo ý kiến của Chúc Ương. Dù sao cô ấy cũng từng được người trong giới giải trí săn đón mà, vả lại không chỉ một lần. Thế nghĩa là sao? Là chứng tỏ phong cách của cô ấy có tiềm năng phát triển chuyên nghiệp đó!"

"Nói thật thì, tôi cũng thấy gu thẩm mỹ của cô cứ rẻ tiền kiểu gì ấy. Thay vì thể hiện nét đặc trưng của mình, lại đi chỉnh sửa cho giống mấy khuôn mặt net idol đại trà, có đáng không?"

"Cũng đừng trách Lâm Thiến, có lẽ là do mấy đứa fan trên mạng tâng bốc quá đà, khiến cô ấy tưởng là không có vấn đề gì. Cơ mà... cô tin lời bọn ‘trẻ trâu’ kém gu thẩm mỹ kia thật sao?"

Đến cả Tạ Tiểu Manh cũng lật mặt nhanh như chớp: "Ừ, tỉnh táo lại đi, đừng ảo tưởng nữa!"

Lâm Thiến suýt bị nghẹn chết.

Cô ta lúng túng cười gượng: "Ôi dào, chẳng qua là tôi thấy cái app đó mới lạ, nghịch thử vài tấm thôi mà. Đâu đến mức các cô phải làm lớn chuyện vậy."

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️