Bản năng khiến Chúc Ương vội vàng lùi khỏi phạm vi vòi sen, khuỷu tay va phải gì đó đau nhói, rồi cả người như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Cô cúi đầu nhìn xuống sàn, chẳng thấy mớ tóc rụng đầy đất đâu nữa, chỉ có lượng tóc rụng bình thường do thay đổi sinh lý. Cô vội vàng quay lại soi gương, thở phào nhẹ nhõm. Tóc vẫn còn, cô không bị hói!
Cẩn thận chạm vào, rồi kéo thử vài sợi, xác nhận rằng không có vấn đề gì, Chúc Ương vội tắt vòi sen, quấn khăn tắm rồi bước nhanh ra khỏi phòng tắm.
Vừa ra ngoài, điện thoại cô vang lên. Là cuộc gọi từ em trai.
Không cần nghĩ cũng biết nó lại gọi để nhấn mạnh rằng mình đã đăng ký nguyện vọng vào trường này và nhất quyết sẽ đến ở chung với cô.
Chúc Ương vừa nghe đã nổi giận. Cô sống một mình tự do tự tại, ai lại điên mà muốn tự trói buộc bản thân sống chung với một đứa em trai, để rồi bị nó kiểm soát khắp nơi chứ?
Mắng em trai một trận xối xả xong, cơn giận dần dập tắt nỗi sợ hãi trong lòng cô. Chúc Ương lau khô tóc, thay quần áo, đúng lúc này đồ ăn đặt cũng được giao đến.
Cô ăn xong, leo lên giường xem phim, định bụng đi ngủ. Song không hiểu sao trong lòng cứ thấy bất an khó tả.
Không chịu được, cô lật người lấy điện thoại, mở trình duyệt tìm kiếm các từ khóa như: "Sadako, băng video kinh dị".
Quả nhiên, phần lớn kết quả đều xoay quanh bộ phim kinh dị nổi tiếng, còn có mấy cái tiêu đề kỳ quái như "Sadako đấu bút tiên", "Sadako vs. Kayako", "Sadako.avi".
Chỉ nhìn thôi cũng thấy đây toàn là phim nhái rẻ tiền mà nhà sản xuất chắc chắn đã lỗ sấp mặt.
Lướt cả trăm kết quả, chẳng tìm được gì hữu ích.
Chúc Ương vừa thất vọng, vừa có chút nhẹ nhõm. Cô ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, cô bị cơn buồn tiểu đánh thức.
Mắt nhắm mắt mở bật đèn, mơ màng đi vào nhà vệ sinh.
Làm xong việc, cô rửa tay, theo bản năng ngẩng đầu lên...
Trong gương... không phải là khuôn mặt của cô.
Mái tóc đen dài suôn mượt, gương mặt nhạt nhòa vô cảm, bộ váy trắng...
Là người phụ nữ trong đoạn băng ban chiều.
Chúc Ương đờ đẫn mất nửa phút, rồi hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống, gương mặt hiện rõ sự tuyệt vọng và bất lực.
Nữ quỷ thấy cô cuối cùng cũng lộ ra dáng vẻ hoảng loạn, ánh mắt độc địa thoáng hiện vẻ đắc ý.
Nhưng ngay giây tiếp theo, ả nghe thấy Chúc Ương nghẹn ngào mở miệng: "Má nó, dọa người thì dọa người, đừng chơi chiêu này được không? Lúc mới nhìn thoáng qua, tao còn tưởng đây là mặt thật của mình đấy!"
"Nếu tao mà xấu thế này thì chẳng cần quỷ dọa, tao tự tử luôn cho xong, còn gì phải sợ nữa? Quả nhiên nữ quỷ đúng là ác độc, biết chơi đúng điểm yếu của người ta ghê."
Nữ quỷ: "... "
Hổng ấy kệ mịa cái luật 7 ngày đi, bây giờ bóp chết con nhỏ này luôn được không?
***
Tất cả những kẻ chết oan mà hóa thành ác quỷ đều mang theo oán khí ngút trời, lại có cơ duyên nhất định.
Xét về xác suất, trở thành lệ quỷ không phải chuyện dễ dàng.
Vì thế, ai cũng nghĩ lệ quỷ muốn giết ai thì giết.
Thực tế không phải vậy. Làm quỷ còn có nhiều quy tắc hơn làm người, luật lệ cứng nhắc, không thể phá vỡ, cũng chẳng thể vượt qua.
Cho nên, dù bây giờ nữ quỷ cực kỳ muốn vươn tay bóp chết con nhỏ vừa nhìn đã khiến ả tức giận, thì thực tế cũng chẳng làm được gì.
Chưa kể, đây mới là ngày đầu tiên.
Ảnh hưởng của ả còn hạn chế, chỉ có thể len lỏi vào nhận thức của con người khi họ mất cảnh giác nhất.
Mà con nhỏ này, dù đã khóc một trận nhưng sau đó lại còn "phản dame" một câu, khiến ý thức phòng vệ lập tức được củng cố.
Nữ quỷ thậm chí không chắc, so về tổn thương tâm lý, là con bé kia sợ hãi hơn hay ả bị tức nghẹn hơn.
Nhưng bây giờ Chúc Ương đã tỉnh táo hoàn toàn, nữ quỷ đành nuốt hận mà biến mất.
Hình ảnh trong gương lại trở về gương mặt xinh đẹp của Chúc Ương.
Thấy lại khuôn mặt mình, cô lập tức ngừng khóc, thở phào nhẹ nhõm.
Cô vươn tay chạm vào mặt gương, nghẹn ngào: "Suýt chết rồi... "
Nhưng khi nhìn lại khuôn mặt đẹp như hoa lê đẫm mưa của mình, cô bỗng cảm thấy mê mẩn.
"Khóc mà vẫn đẹp như thế này, nữ quỷ kia cũng thật nhẫn tâm, sao có thể thay mặt mình bằng gương mặt xấu xí đó chứ?"
Lời vừa dứt, không khí trong phòng vệ sinh đột nhiên lạnh đến mức như sắp đóng băng.
Chúc Ương rùng mình một cái, nhanh chóng chạy ra ngoài, bật hết tất cả đèn trong phòng lên.
Căn biệt thự lập tức sáng trưng như ban ngày!
Ánh sáng mạnh mẽ xua bớt nỗi sợ hãi. Chúc Ương vội vàng cầm điện thoại lên, định gọi cho ai đó cầu cứu.
Có điều khi nhìn danh bạ, cô lại sững người.
Gọi cho ai đây?
Đám chị em cây khế? Hừ, một lũ bạn giả tạo, ai cũng có mục đích riêng.
Mấy cái đuôi theo đuổi cô? Lại càng không đáng tin.
Cha mẹ? Họ bận tối mặt với công việc, có khi còn chẳng nghe máy.
Gọi cảnh sát? Nửa đêm báo cáo rằng mình "thấy ma"?
May lắm thì bị coi là trò đùa và mắng một trận, tệ hơn thì bị giới thiệu thẳng sang bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Lần đầu tiên trong đời, Chúc Ương nhận ra mình chẳng có ai để nhờ giúp đỡ.
Cô lướt đến nhật ký cuộc gọi, thấy số của em trai, Chúc Vị Tân.
Như níu được cọng rơm cứu mạng, cô lập tức gọi lại.
Đầu bên kia, Chúc Vị Tân đang ngủ say, bị điện thoại đánh thức lúc hai giờ sáng.
Cô mò điện thoại, ngái ngủ bắt máy: "Alo?"
Giọng nói của cậu thiếu niên đã dần mất đi vẻ non nớt, trở nên trầm hơn, từ từ chuyển sang độ chín chắn của người trưởng thành.
Cộng thêm chất giọng khàn khàn vì mới tỉnh ngủ, nghe cực kỳ dễ chịu.
Chúc Ương vừa nghe thấy máy được kết nối, lập tức hấp tấp nói: "Alo! Tân à, chị nói cho mày nghe, ở đây... "
Chẳng qua chưa kịp nói hết câu, giọng của Chúc Vị Tân đã sáng bừng lên, phấn khởi ngồi bật dậy, cắt ngang lời cô:
"Sao? Đêm khuya thanh vắng, cuối cùng chị cũng bị lương tâm cắn rứt, mất ngủ vì cảm thấy có lỗi với em hả?!"
"Chắc là nhận ra có em trai ở cùng vẫn tốt hơn chứ gì?"
"Vác gạo, thay bóng đèn, thông cống, đánh lưu manh, một người đàn ông đa năng miễn phí thế này mà chị còn chê?"
"Giờ hối hận cũng muộn rồi! Nếu muốn em dọn qua ở cùng, thì thái độ phải thay đổi đấy nhé... "
Bị cậu em nói một tràng như bắn súng liên thanh, nỗi sợ hãi của Chúc Ương tiêu tan sạch sẽ.