Cùng lúc đó, người phụ nữ trong màn hình cuối cùng cũng có phản ứng. Ả ngẩng đầu lên, qua tấm gương như đang nhìn chằm chằm vào họ.
Sau đó, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười quái dị, rồi chậm rãi đứng dậy, xoay người lại...
"Ê! Hóa ra thật sự có phim của Sadako à?" Trong căn phòng im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, đột nhiên vang lên giọng nói bừng tỉnh của Chúc Ương.
"Hả?" Dù tim đã sắp nhảy lên tận cổ họng, Tạ Tiểu Manh vẫn không khỏi ngơ ngác.
Chỉ nghe Chúc Ương hăng hái giải thích: "Trước đây có một chương trình tấu hài, có nữ khách mời nói thích xem phim kinh dị, nào là của châu Âu, nào là của Nhật Bản. Nhưng vừa dứt lời, cả đám liền ồn ào trêu chọc. Sau đó có người nhắc đến Sadako, rồi một ông thần nào đó ngạc nhiên tột độ, kiểu ‘Hả? Sadako cũng có phim sao?’ Đoạn cắt đó từng được lan truyền rộng rãi trên Weibo cũ luôn đấy!"
Nghe đến đây, Tạ Tiểu Manh cũng nhớ ra: "Không thể nào chứ?"
Chúc Ương lại dõng dạc:
"Sao lại không? Miễn là có tiền, cái gì mà họ không thể quay? Cái meme này hot như vậy, cô cứ đợi mà xem, lát nữa chắc chắn sẽ có trai cơ bắp xuất hiện sau lưng nữ quỷ rồi diễn biến thế này thế kia. Dùng nhân vật kinh dị nổi tiếng để đóng loại phim này kiếm tiền, nắm bắt cơ hội kinh doanh cũng ghê thiệt chớ."
Chúc Ương vừa bóc bịch khoai tây chiên vừa nhận xét: "Công nhận bối cảnh dựng cũng chuẩn phết, tái hiện lại khá chân thực. Chỉ có điều, nữ diễn viên chính đúng là quá xấu, thân hình cũng chẳng ra gì, chắc chắn chỉ dựa vào cái mác kinh dị để câu khách thôi."
Vừa dứt lời, người phụ nữ trên màn hình bỗng xoay người, chậm rãi bước đến bên cửa sổ duy nhất của căn phòng.
Trước khi xoay lưng đi, ánh mắt vốn đã u ám rợn người của ả bỗng trở nên độc địa hơn khi nhìn về phía Chúc Ương.
Sau đó ả trèo lên cửa sổ, nhảy xuống.
Hình ảnh biến mất khỏi màn hình. Căn phòng vẫn là căn phòng đó, nhưng màn hình dần dần tối đen.
Hết phim!
Chúc Ương sững sờ.
Không có trai cơ bắp.
Không có cảnh nữ quỷ từ đáng sợ chuyển thành quyến rũ nồng nhiệt.
Không có... bất kỳ cảnh nóng nào!
Cái đếch gì vậy?
Chúc Ương vừa định bật mode chửi, còn chưa kịp mở miệng thì chuông điện thoại đã vang lên.
Trong căn phòng bỗng trở nên âm u hơn hẳn, tiếng chuông đột ngột vang lên khiến cả hai giật bắn mình.
Chúc Ương bực bội lục điện thoại ra khỏi túi, màn hình hiển thị một số lạ.
Cô nhấn nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói khàn khàn, cộc cằn của một người phụ nữ: "S-Seven day!"
Không gian im lặng khiến ngay cả những âm thanh nhỏ nhất cũng bị khuếch đại. Chúc Ương không bật loa ngoài, nhưng Tạ Tiểu Manh vẫn nghe rõ mồn một câu nói kia.
Mặt cô ta trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra.
Từ lúc chiếc đĩa xuất hiện, mọi thứ đều quái dị đến nghẹt thở.
Nhưng Chúc Ương lại không có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại còn nổi cơn bực tức:
"S-S-S cái đầu nhà mày! Phát âm còn không chuẩn mà cũng đòi cosplay bản Mỹ của The Ring à? Tao hiểu là mấy thằng rác rưởi thích giả vờ nghiêm túc để hù dọa người khác, nhưng tao hỏi thật nhá, trong cả bộ phim chỉ có một bà châu Á xấu xí, mà cũng đòi xài cốt truyện bản Mỹ? Không sợ bị chửi là rập khuôn vô nghĩa à? Tệ hết chỗ nói!"
Dứt lời, cô thẳng tay cúp máy, đứng dậy: "Tốn thời gian! Đi thôi, tiếp tục trang trí nào."
Nhưng lần này, Tạ Tiểu Manh vốn luôn ngoan ngoãn nghe theo cô lại bỗng đứng phắt dậy, môi tái nhợt, giọng run rẩy: "Cô... cô thực sự nghĩ đây chỉ là một trò đùa thôi sao?"
Chúc Ương nhíu mày khó hiểu: "Chứ còn gì nữa? Chẳng lẽ cô thực sự tin con Sadako dỏm đó sẽ bò ra khỏi TV chắc?"
Nói rồi, cô mở khay đĩa, lấy chiếc CD ra, tiện tay ném cả đĩa lẫn vỏ vào thùng rác.
Tạ Tiểu Manh nuốt nước bọt: "Nếu cô vui là được. Nhưng mà... cô có thấy căn nhà này bỗng dưng lạnh lẽo hơn không?"
"Cô nói cái nhà của tôi lạnh lẽo à?" Chúc Ương nhướng mày.
Tạ Tiểu Manh sợ đắc tội với cô, có điều cảm giác gai người sau lưng càng lúc càng rõ rệt khiến cô không thể chịu đựng thêm nữa: "Không... không có gì. Chỉ là tôi bỗng thấy hơi khó chịu, hôm nay tôi về trước đây. Lần sau tôi sẽ đến giúp cô tiếp."
Chúc Ương nhìn đôi chân run rẩy của cô ta, trong lòng khinh bỉ nhưng cũng lười để ý, chỉ phất tay: "Đi đi, đi đi!"
Tạ Tiểu Manh như được đại xá, lập tức cầm túi xách chuẩn bị chuồn thì bị Chúc Ương gọi lại: "Mang rác ra vứt luôn nhé!"
Chuyện bị sai vặt này, Tạ Tiểu Manh và những cô gái khác trong nhóm đã quá quen rồi. Bình thường cũng chỉ âm thầm lườm nguýt rồi mặc kệ.
Nhưng bây giờ, trong túi rác lại có chiếc đĩa kỳ lạ đó.
Tạ Tiểu Manh hơi lưỡng lự, song nghĩ đến tính cách của Chúc Ương, cuối cùng vẫn phải dùng hai ngón tay nhón lấy túi rác, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Bên trong, Chúc Ương đang định sắp xếp lại kế hoạch trang trí, nghĩ đến chuyện hôm nay bị cản trở vì một cái đĩa vô nghĩa, cô không khỏi khó chịu.
Thế nhưng... Căn phòng dường như thực sự trở nên lạnh lẽo hơn.
Cảm giác này không giống với việc nhiệt độ giảm xuống đơn thuần, mà như thể từng lỗ chân lông đều bị bao phủ bởi một làn hơi lạnh khó chịu, dai dẳng như hình với bóng.
Cô nhíu mày, tắt điều hòa.
Tháng sáu, cái nóng mùa hè nhanh chóng làm không khí trở nên ngột ngạt. Bình thường, cô sẽ ngay lập tức kêu ca vì nóng.
Nhưng lần này, cô lại cảm thấy dễ chịu hơn.
Cái lạnh dường như được xua tan một chút.
Sự khác thường này khiến Chúc Ương có chút bồn chồn, song cô vẫn tự nhủ là do bản thân bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt nhát gan của Tạ Tiểu Manh.
Cô rút điện thoại ra đặt đồ ăn, tranh thủ thời gian tắm nước nóng.
Dòng nước ấm áp chảy xuống cơ thể khiến cô cảm thấy thư giãn hơn hẳn.
Chỉ là lúc cô với tay lấy dầu gội, bỗng nhận ra...
Trên bề mặt gạch men trắng tinh của phòng tắm, không biết từ khi nào đã xuất hiện những lọn tóc dài, đen nhánh.
Cô giật mình, đưa tay vuốt tóc mình.
Chỉ vừa vuốt nhẹ một cái... Từng mảng tóc lớn rơi xuống!
Cô hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Trong gương, hình ảnh phản chiếu của cô trông kinh hoàng tột độ.
Dưới dòng nước đang chảy, từng lọn tóc tiếp tục rơi xuống từng mảng, lộ ra da đầu lốm đốm loang lổ.
Chưa kịp hét lên, nhiệt độ nước bỗng nhiên tăng vọt...
Nóng bỏng, như thể nước sôi đang dội xuống!