Bà Hoàng La Hét

Chương 10: Đại sư dỏm

Chương Trước Chương Tiếp

Chúc Ương đích thân ra cổng đón người, không ngờ đối phương lại trẻ hơn cô tưởng rất nhiều.

Nhìn qua chắc cũng chỉ lớn hơn cô vài tuổi nhưng toàn thân toát lên khí chất xuất trần, tiên phong đạo cốt, khiến người ta có cảm giác rất đáng tin cậy.

Cũng chẳng trách được vì sao tuổi còn trẻ như vậy mà đã được cha cô coi trọng.

Người nọ sắc mặt lạnh nhạt, khí chất cao nhân tỏa ra ngời ngời, nói: "Tôi họ Tạ, tình trạng của cô tôi đã nghe rõ qua điện thoại, nhưng tôi cần xem cuộn băng video đó tận mắt."

Chúc Ương đương nhiên đồng ý, đưa người vào nhà, bật đĩa lên cho đại sư Tạ xem một lượt.

Xem xong, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: "Trường hợp này... khá hiếm thấy!"

Chúc Ương rót cho hắn một cốc nước: "Là sao?"

"Thông thường, những thứ tà quái chẳng qua chỉ là do con người sợ hãi sinh ra ảo giác. Hầu hết những người tìm đến chúng tôi chỉ để có chút an tâm về mặt tâm lý. Những thứ đó, với thời buổi này, cơ bản đều chẳng thành hình nổi. Phần lớn mà tôi từng gặp chỉ là những linh hồn mơ hồ, vô tri,tồn tại nhờ một chút chấp niệm."

"Nhưng trường hợp của cô thì khác hẳn. Con nữ quỷ này có sự thù địch cực kỳ rõ ràng với cô. Không biết cô có để ý không, trong đoạn video vừa rồi, khi nó soi gương chải tóc, nó hoàn toàn không nhìn tôi, ánh mắt nó chỉ dán chặt vào cô."

Chúc Ương thầm nghĩ tay đại sư này cũng có chút bản lĩnh, ít nhất là tinh ý và đáng tin cậy, bèn gật đầu đáp: "Đúng vậy! Vậy thầy có cách nào giải quyết không?"

Đại sư Tạ tỏ ra khó xử: "Những chuyện như thế này là khó đối phó nhất, giống như oán linh chết oan trở về để đòi nợ. Oán có báo oán, thù có báo thù, không ai có thể cản nổi. Trường hợp của cô dù chưa đến mức nghiêm trọng như vậy, có điều cũng không biết cô đã gây ra chuyện gì để bị nữ quỷ này hận đến chết đi sống lại."

"Nhưng mà, nhìn tình huống này, cô cũng đang rất khốn đốn. Đã đến đây rồi, dù phải chịu tổn hại nguyên khí tôi sẽ cố gắng giúp cô. Chỉ là sau này, vài tháng tiền bù công tổn thất của tôi... "

Chúc Ương thầm nghĩ, nhìn tiên phong đạo cốt như vậy, mà đến lúc ra giá thì lại chẳng hề khách sáo.

Nhưng cô cũng không quan tâm chuyện tiêu tiền, dù sao pháp sư cũng phải kiếm sống mà, chỉ cần có thể trừ khử con quỷ cái đó là được.

Bởi vậy, cô sảng khoái đáp: "Thầy yên tâm, tôi nhờ người làm việc, chắc chắn không có chuyện để người ta chịu thiệt."

Đại sư Tạ thấy cô biết điều, gật đầu nói: "Được, hôm nay trời đã tối, trưa mai lúc dương khí mạnh nhất tôi sẽ tiến hành làm phép. Sau đó tôi sẽ ở lại đây thêm vài ngày, mỗi ngày đến kiểm tra, quét sạch âm khí rồi mới rời đi."

Chúc Ương không có ý kiến gì, dặn dì giúp việc sắp xếp một phòng khách cho đại sư Tạ ở lại qua đêm.

Bữa tối được đặt từ một khách sạn 5 sao gần đó, cả chủ lẫn khách đều hài lòng. Ăn xong, ba người trò chuyện thêm về một số vụ án kỳ quái trong nghề, rồi ai về phòng nấy.

Hôm nay là ngày thứ 3, Chúc Ương biết tối nay rất có khả năng nữ quỷ sẽ xâm nhập vào giấc mơ của mình, nên vô thức không muốn ngủ.

Cô cứ lướt điện thoại mãi đến tận 12 giờ khuya, lúc đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ thì chợt nghe một tiếng hét thất thanh vang lên từ phòng bên cạnh.

Không phải là tiếng của dì giúp việc, mà giống như giọng của đại sư Tạ.

Chúc Ương vội vã khoác áo chạy sang phòng khách, mở cửa ra thì thấy đại sư Tạ đang đứng trước bồn rửa mặt, trên mặt còn dính nước.

Thấy Chúc Ương bước vào, hắn cứng ngắc quay đầu lại, khóe miệng co giật: "Vừa nãy tôi chơi vài ván Vương Giả Vinh Diệu, chơi kém quá làm đồng đội thua thảm, bị chửi là đi rửa mặt cho tỉnh táo."

"Rửa xong, tôi tiện tay lấy khăn lau mặt, cũng không để ý nhiều vì thấy khăn màu đen. Nhưng khi vừa lau lên mặt mới nhận ra có gì đó sai sai... Cái cảm giác đó, không phải khăn lông, mà là tóc phụ nữ. Tôi vén tóc ra, thế là cái mặt đàn bà kia nhìn tôi chằm chằm."

Dù Chúc Ương chẳng xem đại sư Tạ là vị cứu tinh gì, nhưng lúc này cũng cạn lời.

Cô nhướn mày: "Vậy sao? Thầy là pháp sư trừ tà, thấy quỷ không phải là chuyện bình thường sao? Hét cái gì?"

Đại sư Tạ lúc này đã chẳng còn chút phong thái cao nhân nào nữa, hai chân run lẩy bẩy: "Đó là vì tôi không nghĩ... trên đời này thực sự có quỷ!"

Câu này đúng là có lượng thông tin khổng lồ, Chúc Ương nheo mắt nhìn hắn: "Ý thầy là, thầy đúng là một kẻ lừa đảo? Vậy làm sao thầy có danh tiếng lớn đến vậy?"

Đại sư Tạ gượng cười: "Tôi chỉ là trời sinh gan lớn, không sợ tối, không sợ giật mình, từ nhỏ đã từng đến nhà những người bị bệnh kỳ quái ở chơi vài ngày, thế mà nhà họ lại yên ổn hơn hẳn. Lớn lên, mấy nơi như nhà ma, tòa nhà bị đồn có ma cũng thế, tôi đến ở vài hôm là không còn chuyện gì nữa, thế là tôi mở hẳn dịch vụ này."

"Nhưng... tôi không ngờ thật sự có ma sống sờ sờ trước mặt tôi, lần đầu tiên trong đời luôn! Tôi chịu, tôi không làm nữa! Cô xinh đẹp thế này mà chết thì đúng là đáng tiếc, chiều nay tôi cũng không phải không nghĩ đến chuyện ra vẻ trước mặt cô, xử lý xong chuyện để cô cảm kích mà thích tôi một chút... Nhưng mà việc này thực sự vượt quá khả năng của tôi, cô tự bảo trọng đi nhé."

Mới đi được vài bước, đã bị Chúc Ương túm lại.

Tạ Dịch còn tưởng cô gái này sợ hãi quá nên muốn níu lấy cọng rơm cứu mạng. Ai dè quay đầu lại, nhìn thấy cô gái cả buổi chiều còn tỏ ra dịu dàng, lúc này mặt đầy vẻ châm chọc và uy hiếp.

"Cũng tốt, thể chất như anh có khi lại hữu dụng. Ít nhất so với danh phận pháp sư thật giả khó đoán, thì anh dễ kiểm soát hơn nhiều. Anh cứ ở lại đây đi. Nếu dám bỏ chạy, tôi sẽ nhờ cha tôi vạch trần vụ làm ăn của anh, báo cảnh sát tố cáo anh quấy rối tôi, sau đó tìm người trùm bao tải đập gãy chân anh."

Tạ Dịch đi khắp nơi bao năm qua, sao có thể sợ một cô gái nhỏ uy hiếp?

Hắn đang định phản bác, thì thấy cô móc từ túi ra một chiếc máy ghi âm, vẻ mặt đầy giễu cợt: "Tôi biết có quỷ tìm tôi báo thù, chẳng lẽ không ghi âm, không ghi hình từng khoảnh khắc sao? À, đúng rồi, camera cũng mở sẵn. Đừng nghĩ đến chuyện giở trò. Ban đầu tôi chuẩn bị để đối phó với nữ quỷ, ai ngờ lại phải dùng cho người trước."

Tạ Dịch nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn câm nín.

Vậy rốt cuộc cô còn đi tìm pháp sư làm gì?

Còn con quỷ kia nữa, chẳng phải ma quỷ luôn chọn kẻ yếu để bắt nạt sao? Nghĩ gì mà lại dây vào một kẻ như thế này?

Lúc sắp rời đi, Chúc Ương liếc nhìn vị "đại sư dỏm" trước mặt, hờ hững hỏi:

"Chiều nay anh nói nữ quỷ kia có sự thù địch rất rõ ràng với tôi, cũng chỉ là nói mò để hù dọa tôi thôi đúng không?"

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️