Triệu Vân Thuần cũng cảm kích nói với Khương Tô: “Thật lòng cảm ơn cô Khương.”
Khương Tô mỉm cười đầy khiêm tốn: “Nhận tiền rồi thì phải thay người ta chắn tai ương. Điều nên làm.”
Đúng vào lúc này, con trai thứ hai của ông cụ Triệu là Triệu Chấn Nguyên cũng đã về đến.
Năm nay Triệu Chấn Nguyên đã gần năm mươi tuổi nhưng rất chăm chút vẻ ngoài, dáng người, khuôn mặt đều trông như mới bốn mươi tuổi, tướng mạo nhã nhặn, là kiểu đàn ông mà những cô gái trẻ tuổi thường sẽ làm nũng gọi chú ơi, chú à. Nét mặt ông ta mang nụ cười xin lỗi, bước đến nói: “Thật xin lỗi, công ty có chút việc bận, con về muộn.” Sau đó ông ta lơ đễnh nhìn lướt qua bàn cơm, khi vừa đảo mắt đến Khương Tô, ánh mắt ông ta đột nhiên khựng lại, bước chân bỗng tạm dừng trong nháy mắt, nhưng chỉ trong chớp mắt ông ta đã trở lại bình thường, nhanh đến mức không ai phát hiện ra chút bất thường trong mắt ông ta. Sau khi ông ta ngồi xuống ghế thì nét mặt hiện lên chút tò mò đúng mực, cất giọng điệu hiền hòa như một người cha chú hỏi: “Vị này chính là người đã chữa khỏi bệnh cho Tiểu Kiệt… Là vị tiên cô kia sao? Không ngờ còn nhỏ tuổi vậy mà đã có bản lĩnh bực này.”
Khóe môi Khương Tô cong lên, vui vẻ nhận những lời ngợi ca của tất cả người có mặt trên bàn cơm dành cho cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây