Châu Văn Văn vui mừng nhận lấy, cảm kích nhìn Khương Tô xong sau đó nói với cậu chủ nhỏ: “Tiểu Kiệt, mau cảm ơn tiên cô.”
Cậu chủ nhỏ cũng không biết Khương Tô cho mình cái gì, chỉ biết là cô tặng quà cho cậu bé, vì thế mà đứng ngay ngắn khom lưng nói cảm ơn: “Cảm ơn tiên cô.”
Khương Tô càng nhìn đứa bé này càng thấy rất thuận mắt, cô thích trẻ con ngoan ngoãn, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì mình chỉ mang theo một lá bùa này thôi, nếu không thì lỗ to. Cô ngồi xổm xuống, nói với cậu chủ nhỏ: “Đừng nhúc nhích.” Cậu chủ nhỏ nghe lời đứng thẳng lưng, hơi mở to hai mắt nhìn cô, cô vươn một ngón tay ấn nhẹ lên giữa hai chân mày của cậu bé, đôi mắt của cậu bé lập tức nhắm lại, cô cũng nhắm mắt lại, linh thức bắt đầu truyền vào.
Bà Triệu, Châu Văn Văn và Triệu Uyển đều im lặng nhìn cảnh tượng này.
Sau một lúc lâu, Khương Tô rụt tay lại, mở to mắt rồi nói: “Hồn phách đã dung hợp không tệ, nhưng vì bị cưỡng ép lấy đi nên đã bị tổn thương một chút. Mỗi ngày cậu bé sẽ ngủ nhiều hơn bình thường một thời gian, mấy người không cần đánh thức cậu bé, cứ để cậu bé ngủ đến khi nào tự dậy thì thôi, tĩnh dưỡng một thời gian là được rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây