Có điều rõ ràng cả hai người này đều quen biết cô, còn gọi tên mấy chục năm trước của cô, chẳng trách cô thấy ngôi nhà này đâu đâu cũng mang đến cảm giác quen thuộc, nói không chừng mấy chục năm trước cô còn từng sống trong căn nhà này. Nhưng mà bây giờ cô không thể nào thừa nhận thân phận của mình với bọn họ được.
Khương Tô chỉ có thể nói: “Tất cả mọi người đi ra ngoài, tôi còn chưa kiểm tra xong.”
Ông cụ Triệu hơi mím môi lại, ông cụ còn định nói gì đó.
Khương Tô sa sầm mặt xuống: “Đi ra ngoài.”
Bây giờ bà Triệu cũng không nói rõ được tâm trạng của mình, từ khi bà ta lấy chồng rồi về nhà họ Triệu đến giờ, đây là lần đầu tiên bà ta thấy có người dám nói với ông cụ Triệu bằng giọng điệu này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây