Chỉ là bây giờ cô nói ra nó lại mang theo một tầng ý nghĩa khác, nghe cứ như trẻ mồ côi lang thang không có chỗ ở cố định, chỉ có thể sống tạm trong căn nhà quỷ ám âm u đáng sợ kia, càng tăng thêm sắc thái cho sự bi kịch của cô.
Hình tượng Khương Tô bị dăm ba câu của cô đắp nặn thành một thiếu nữ tội nghiệp từ nhỏ không biết mặt cha mẹ, người thân đều chết hết cả, không có chỗ ở cố định, không được đi học, chỉ có thể dựa vào bắt quỷ để duy trì kế sinh nhai, hơn nữa vì để không phải nộp tiền thuê nhà mà sống trong căn nhà quỷ ám.
Bỗng nhiên Khương Tô nói: “Tôi ăn no rồi. Chú có thể cho tôi hai tệ đi xe không? Tối qua tôi ra ngoài không mang theo tiền.”
Địch Cận Duật hơi sửng sốt, sau đó nói: “Không cần, tôi đưa cô trở về.”
Đôi mắt Khương Tô lập tức cong lên: “Cảm ơn chú.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây