Ninh Hiểu cố nén nước mắt, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Khương Tô, nước mắt lại rơi xuống, cô ấy cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu gật gật đầu sau đó đứng lên đi về hướng vừa nãy đến đây.
Cô ấy càng nghĩ càng đau lòng, vừa lau nước mắt vừa đi tới phía bên kia.
Khương Tô ngồi quỳ bên người Địch Cận Duật.
Cả người cô đều là máu, toàn thân Địch Cận Duật cũng đầy máu.
Cô cúi người, kéo Địch Cận Duật vào trong ngực, áp mặt mình lên mặt anh: “Địch Cận Duật, tôi sẽ cứu chú, tôi nhất định sẽ cứu được chú.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây