Cô ấy khó khăn giơ hai tay không ngừng chuyển linh lực vào trong vòng bảo hộ, nhưng cho dù linh lực của cô ấy có nhiều đi chăng nữa thì cũng sẽ có lúc cạn kiệt, lại thêm Chỉ U tấn công giống như bị điên vậy, tiêu hao quá nghiêm trọng, cô ấy không kiên trì được bao lâu nữa.
Cô ấy chỉ có thể gửi hết hi vọng lên người Địch Cận Duật, hy vọng anh có thể mau chóng giải quyết được Ngụy Tần sau đó tới chi viện.
Khương Tô nằm trên mặt đất, mồ hôi lạnh thấm ướt sợi tóc trên trán, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Ông Tôn ôm Khương Tô lên, từ trong túi lấy ra một cái khăn tay, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cô.
Trên người ông ấy lúc nào cũng chuẩn bị một cái khăn tay, từ lúc còn trẻ đã thành thói quen: Khương Tô thích dùng tay bóc đồ ăn, lúc trước không tiện lợi giống như bây giờ, khắp nơi đều có khăn giấy để dùng, tay cô dơ sẽ tùy tiện bôi lên người, ông ấy không nhìn được nên về sau trên người đều sẽ chuẩn bị sẵn một cái khăn tay, mỗi lần thấy tay Khương Tô dơ sẽ chủ động lấy khăn giúp cô lau sạch sẽ, không cho cô xoa loạn khắp nơi, sau này dần dần hình thành cái thói quen này, đến già cũng không bỏ được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây