Yết hầu nơi cổ họng hơi nhốn nháo lên xuống, sắc đen trong mắt ngày càng sâu, giọng nói trầm thấp hơi khàn: “Nhờ cô giáo dạy tốt đấy.”
Không đợi Khương Tô cãi lại, anh đã nói: “Trễ lắm rồi, về ngủ đi.” Anh dùng ngón tay cái chạm vào vết máu dính vào ngực cô: “Đừng quên rửa mặt thay quần áo.”
Khương Tô vẫn như cũ ngước đầu nhìn anh: “Vậy ngày mai chú còn tới gặp tôi không?”
Cô rất kiêu ngạo đấy, nhiều ngày như vậy, Địch Cận Duật không chịu đến thăm cô, cô cũng sẽ không chủ động đi gặp anh.
Địch Cận Duật nhìn ánh mắt lấp lánh tràn đầy mong đợi của cô gái nhỏ, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà đáp ứng, lời đến khóe môi, vẫn nuốt xuống được, thở dài nói: “Không thể. Hôm nay là tôi sai, sau này sẽ không gặp nữa. Về ngủ đi, ngoan.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây