Anh ta không nhanh không chậm mở cửa đi ra ngoài ban công lớn, nhìn Khương Tô từ dưới lầu nghênh ngang đi ra ngoài, trong ánh mắt vừa châm chọc trộn lẫn mấy tia dịu dàng: “Vẫn nhát gan như vậy, Khương Ly.”
Khương Tô đột nhiên dừng bước chân lại, quay người, ngẩng đầu, ánh mắt chuẩn xác nhìn hướng ban công lớn của tầng mười tám.
Nhưng mà chỗ đó trống không không có một bóng người.
Mắt Khương Tô hơi nhíu lại, xoay người đi về, cô không biết Địch Cận Duật khi nào làm xong việc quay về, không thể để anh phát hiện bản thân lén lút chạy ra ngoài.
May mà Khương Tô về đến nhà, phát hiện hiện Địch Cận Duật vẫn chưa trở về.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây