Mạn Lệ lúc này không quan tâm đến vẻ mặt và phản ứng của Địch Cận Duật, bởi vì cô ta biết vẻ mặt của Địch Cận Duật không thể kéo dài lâu, cô ta nói tiếp: “Hai mươi năm trước, đội trưởng Địch, cha mẹ anh đã bị giết trong trận chiến Yêu quái, lúc ấy lại có người cứu anh khỏi miệng yêu quái, anh đã tìm kiếm người này hai mươi năm qua...” Mạn Lệ cố ý dừng một chút, sau đó tiếp tục: “Người này là Khương Tô... Khương Tô căn bản không phải là người.”
Địch Cận Duật vẫn vô cảm nhìn cô ta.
Mạn Lệ hơi nheo mắt lại: “Anh biết rồi sao?”
Địch Cận Duật không có phản ứng, trên mặt cũng không có bất kỳ gợn sóng nào.
Trong lòng Mạn Lệ hiện lên một tia thất vọng, nhưng cũng không sao, bởi vì chiêu cuối cùng vẫn còn phía sau, cô ta mỉm cười tàn nhẫn và ác ý:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây