Lại nhìn động tác vẽ bùa của Khương Tô như mây bay nước chảy, dường như nhắm mắt đều có thể vẽ, để có hiệu quả như vậy e rằng phải vẽ hàng nghìn, trăm nghìn lá bùa mới được.
“Mấy cái này đều phải vẽ xong?” Địch Cận Duật nhìn thoáng qua xấp giấy vàng trống được cắt thành vỡ bàn tay chồng lên khá cao bên tay phải cô, hỏi.
“Ừm.” Khương Tô không ngẩng đầu lên, vừa vẽ vừa nói: Phòng trước vô lo.”
Địch Cận Duật ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô vẽ bùa.
Nhìn một lúc thì ánh mắt của anh không tự chủ được rơi xuống trên mặt cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây