Khương Tô thuận thế gần sát, tựa vào ngực Địch Cận Duật, bàn tay mềm mại cầm tay áo của anh, thăm dò đốt lửa:
“Tôi nhớ chú.”
Khương Tô từ xưa đến nay có một cái tật không bỏ là thích tự tìm đường chết, rõ ràng trong lòng biết không thể khiến Địch Cận Duật thích chính mình, cô nên cách xa anh ra, cố tình không kiềm được muốn đi trêu chọc anh.
Còn Địch Cận Duật?
Trong lòng rõ ràng biết, Khương Tô nói lời này chỉ sợ không đến 30% là thật, nhưng bị cô dỗ ngọt, anh không kiềm được lòng mềm mại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây