“Chú Địch...” Khương Tô không chịu nổi nữa, cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân thật sự sẽ muốn “dậy tình” mất, giọng nói phát ra cũng mềm mại và đặc quánh: “Tôi đỡ rồi...”
“Ừm.” Địch Cận Duật nhấc tay ra khỏi bụng và mắt Khương Tô.
Khương Tô mở mắt.
Bốn mắt lại chạm nhau.
Khương Tô chớp mắt: “Chú Địch, có phải bây giờ chú không còn ghét tôi nữa phải không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây