Khương Tô dựa vào Địch Cận Duật còn đang đứng mà ngủ thiếp đi.
Địch Cận Duật bất lực với cô, nhìn ghế đá bên cạnh, khom lưng xuống, bế Khương Tô, sau đó đi đến ghế đá vừa nãy Khương Tô đã ngồi. Khương Tô ngồi trong lòng anh, khuôn mặt nho nhỏ đặt vào ngực của anh, bộ đồ cô mặc rất mỏng, nhà của lão già mắt mù xây ở dưới chân núi, gió ở núi lạnh, anh cẩn thận cởi áo khoác của mình ra và khoác lên người Khương Tô, sau đó lại ôm lấy cô, anh nhìn cô, cứ ôm như vậy và không cử động trong vài giờ đồng hồ.
Khi Ninh Hiểu đi đến nhìn thấy cảnh này, tức đến mức muốn quay người ra đi.
Nửa đêm gọi cô ấy dậy, chặng đường dài mấy giờ đồng hồ, từ đi máy bay đến bắt xe taxi, chú tài xế lại không rõ đường, đi biết bao nhiêu đường vòng mới đến được đây.
Kết quả là nhìn thấy Địch Cận Duật đang ôm người phụ nữ ngồi ở trước cửa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây