Địch Cận Duật không trả lời bà ấy.
Khương Tô từ phía sau Địch Cận Duật thò đầu ra, nhìn Trương Tú Chi nói: “Bà nhận nhầm người rồi, tôi không phải Khương Hoan, Khương Hoan là bà nội của tôi.”
Trương Tú Chi mắt nhìn chằm chằm Khương Tô, điên cuồng hét lên: “Sao có thể! Cô giống hệt con khốn đó! Cô đã làm cho tôi mù mắt, chân thì bị què! Cho dù cô có biến thành tro bụi thì tôi cũng sẽ nhận ra ngươi.”
Tăng Hùng nói: “Sư nương, những người mà bà biết đều đã già rồi, còn cô ấy chưa đến hai mươi tuổi, cô ấy cũng đâu thuộc dạng trường sinh bất tử đâu?”
Khương Tô tinh tế nhướng mày một cái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây