Không biết tại sao, sau khi đến nơi này, Khương Tô đột nhiên lại không cảm nhận được oán khí của Trương Văn Liên nữa, cô nghi ngờ có người đã can thiệp vào, hoặc hồn ma của Trương Văn Liên đã tiêu tán hoàn toàn, hoặc là đã bị phong ấn.
Người nhà họ Châu thường không ở trong thị trấn, họ đều sống ở thành phố, lần này vì phải về tổ chức tang lễ cho đứa con trai út Châu Bằng, chuẩn bị cho lễ âm hôn nên họ mới trở về nhà lớn trong thị trấn. Bọn họ đều không biết gì về những chuyện trong trấn.
Khương Tô đã dùng tài ngoại giao xuất sắc của mình để nói chuyện với một nhóm cô dì trong trấn, thực ra cô đã đến tiệm mạt chược trong thị trấn để chơi một ván mạt chược, cô không những xinh đẹp, miệng còn ngọt, và hôm nay “thủ khí” của cô còn vô cùng không ổn, ngồi vào bàn xong, thậm chí cô còn bắn mấy phát pháo cũng không thấy vui chút nào, Địch Cận Duật đứng ở phía sau cô, im lặng tận tâm giúp cô thanh toán.
Để một nhóm các cô đùa giỡn một lúc, dần dần, bầu không khí trở nên sôi nổi, Khương Tô bắt đầu nói vòng vo.
Khương Tô cười nói: “Đây là lần đầu tiên tôi tới Thành Sơn, không biết ở đây lại có tục lệ như vậy, ở chỗ chúng tôi không tục lệ âm hôn này, đây là lần đầu tôi trông thấy kiểu minh hôn này rồi, lạ quá.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây