Như mọi khi, ông lão mù nhẹ nhàng nói: “Được rồi. Đừng lo, tôi sẽ tìm cách đưa cô bé đến đây.”
Trương Tú Chi dựa vào lưng xe lăn, thở ra một hơi, nhưng ánh mắt lạnh lùng chất chứa hận ý vẫn không giảm đi.
Mặc kệ cô bé kia và Khương Hoan có quan hệ như thế nào.
Cô cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi trấn Thương.
Ai bảo cô có khuôn mặt giống hệt người phụ nữ đó, rồi còn đến nơi này? Trời đang giúp bà ấy rồi!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây