Tay cũng tê dại, lúc xoa vừa đau lại vừa nhột, mặt đông lạnh tê cứng, miệng cũng không há nổi, Khương Tô trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Địch Cận Duật đang không chút phòng bị, tay chui vào trong áo khoác mở rộng của anh, cách một tầng vải đặt lên tấm lưng ấm áp dễ chịu, thân thể cũng dán lên người anh, Địch Cận Duật cùng cô đều ở bên ngoài chịu gió lạnh, trên người anh lại vô cùng ấm áp như cũ, Khương Tô ôm anh giống như đang ôm một cái lò sưởi lớn, dễ chịu mà thở phào, không khỏi nghĩ tới nếu như mùa đông mà ôm Địch Cận Duật đi ngủ, đoán chừng ngay cả lò sưởi cũng không cần mở.
Địch Cận Duật theo phản xạ muốn đẩy cô ra, nhưng khi cúi đầu xuống nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bị đông cứng đến xanh xao dán trên ngực anh, tay anh nâng lên lại thả xuống, một lát sau lại lặng lẽ kéo lấy hai bên áo khoác, nhẹ nhàng bọc cô lại.
Khương Tô thế mà cứ như vậy đứng đấy ngủ thiếp đi.
Địch Cận Duật kêu cô hai tiếng, cô không nhịn được dụi mặt vào lồng ngực anh, lầm bầm một tiếng: “Buồn ngủ.....”
Trái tim Địch Cận Duật lập tức mềm nhũn, bản thân anh cũng không phát hiện ánh mắt mình trở nên dịu dàng, ôm cô một hồi, lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cô, sau đó cẩn thận cúi người một tay đỡ lưng cô, một tay nâng chân cô, nhẹ nhàng ôm ngang cô lên, cảm thấy cô nhẹ như không có chút trọng lượng nào vậy, cũng không biết đồ ăn ăn vào đều đi đâu hết rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây