“Đưa tôi ít giấy.” Khương Tô nâng ngón trỏ lên vẫn còn sót lại vết máu vẫn trên đấy.
Địch Cận Duật từ hộp đựng khăn giấy rút ra một trang giấy, sau đó không nhẹ không nặng nắm lấy cổ tay Khương Tô, dùng khăn giấy bọc ngón trỏ cô, cẩn thận lau sạch sẽ.
Khương Tô ngẩn người một lúc, ngước mắt lên nhìn anh, Địch Cận Duật lại chỉ là cúi đầu lau ngón tay cô, cô lại cúi đầu nhìn tay anh, cô mới chú ý thấy tay của Địch Cận Duật vô cùng đẹp, cô rất ít khi thấy con trai có tay đẹp như vậy: ngón tay rất dài, đầu ngón nhọn, móng tay đều có hình dáng rất đẹp, sinh ra cũng không có một chút cẩu thả nào, trên mu bàn tay anh có thể thấy mạch gân hơi lộ ra ở dưới da, khớp xương rõ ràng, gầy nhưng lại rất có lực, cô mơ hồ cảm thấy đôi tay như vậy dường như đã thấy qua trên người người khác.
Địch Cận Duật đem ngón tay của Khương Tô lau sạch sau đó tự nhiên buông cổ tay cô ra, cái chạm mềm mại óng ánh kia vẫn còn sót lại ở lòng bàn tay, cổ tay của cô mảnh khảnh, anh nắm chặt một vòng vẫn còn trống rất nhiều, nhìn như chỉ có xương, cảm giác chẳng khá hơn là bao, nhưng chạm lên mới biết cảm giác mềm mại khác thường, giống lúc cô ấy làm nũng, giọng nói cũng mềm mại. cũng không biết xương của cô nhỏ đến mức nào, giống như búng nhẹ liền có thể đứt gãy, anh nhào khăn giấy thành hình tròn, muốn phá hỏng loại xúc cảm này, vươn tay tiện tay ném vào thùng rác, sau đó mới đưa mắt nhìn cô, giọng điệu cũng không có gì khác thường: “ Tiếp theo cần chuẩn bị cái gì?”
Khương Tô cũng định thần lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây