Tay Triệu Vân Xuyên đang kẹp miếng thịt xông khói run lên một cái, sau đó mặt không đổi sắc bỏ miếng thịt vốn định đưa Khương Tô cho vào chén của anh ta: “Sao? Trách tôi chưa từng gắp đồ ăn cho cậu à?”
Đặng Thành Văn không trả lời anh ta, ngược lại quay sang nói với Khương Tô: “Cô không biết đâu Khương Tô, biệt danh năm đó của Vân Xuyên khi vẫn còn ở nhà trọ với chúng tôi chính là thiếu gia, sai vặt chúng tôi như sai vặt người giúp việc nhà cậu ta vậy, suốt bốn năm đại học, cậu ta chưa từng đến nhà ăn lấy cơm cho chúng tôi, toàn là chúng tôi đi lấy cơm cho cậu ta.”
Dĩ nhiên, Triệu Vân Xuyên làm người cực kì tốt, ra tay hào phóng, nhất là đối với những người bạn của anh ta, khi đó trong phòng trọ không ai biết bối cảnh gia đình của ai cả.
Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy khí chất của Triệu Vân Xuyên không giống với những người như bọn họ, nhìn một cái là biết anh ta lớn lên trong nhung lụa, sai sử người khác vô cùng tự nhiên, lúc nào dùng tiền cũng cực kỳ rộng rãi.
Sau này khi đã tốt nghiệp, có người bạn cùng phòng xuất thân bình thường vẫn mãi không tìm được việc làm, lúc đó Triệu Vân Xuyên trực tiếp mời cậu ta về công ty của nhà họ Triệu làm việc. Sau vụ việc này bọn họ mới biết lai lịch của Triệu Vân Xuyên lớn đến vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây