Khương Tô ngước mắt lên, đôi mắt hơi hếch lên, trong ánh mắt gợn sóng, đặc biệt cảm động: “Không ghét bỏ ta nữa sao?”
“Sao ta lại ghét bỏ ngươi chứ.” Lê Thuật nhẹ nhàng vòng tay ôm quanh eo nhỏ của Khương Tô: “Ta thích ngươi còn không kịp.”
“Đây chính là cách ngươi chọc ghẹo những nữ minh tinh đó sao?” Khương Tô cười như không cười.
“Bọn họ làm sao so được với ngươi.” Lê Thuật bị cái biểu cảm cười như không cười của Khương Tô thu hút, thần sắc hơi động, dần dần cúi đầu xuống muốn hôn miệng nhỏ bé kia.
Khương Tô lại một tay đẩy anh ta ra, ánh mắt trượt xuống nhìn một vòng nửa thân dưới của Lê Thuật, chậc một tiếng rồi, nói: “Ta ngại bẩn.” Hồ ly tính cách phóng túng, Lê Thuật mấy trăm năm nay, chỉ sợ ngủ qua vô số người phụ nữ rồi. Lại nói, quy tắc của cô là không nảy sinh vướng mắc tình cảm với yêu quái, nhiều phiền phức, phải chờ yêu quái bị thiên kiếp đánh chết, phải mất mấy ngàn năm, nếu sét đánh không chết, vậy là xong rồi, ngàn năm vạn năm quấy rầy, cô gánh vác không nổi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây