Địch Cận Duật tỉnh giấc rất sớm, anh mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà có chút xa, qua một lúc lâu mới tỉnh hoàn toàn. Anh đã ngủ mười tiếng, đầu óc vẫn choáng váng như cũ, anh hít mũi một cái, hô hấp không thông suốt lắm, tối hôm qua khi mơ mơ màng màng ngủ anh cảm thấy hơi lạnh, hiện tại đã bị cảm rồi.
Anh bò từ trong chăn ra ngoài, mặc quần áo chỉnh tề, rồi mở cửa đi ra ngoài, anh theo bản năng nhìn vào gian phòng cách vách, cánh cửa vẫn đóng chặt như cũ.
Địch Cận Duật đánh răng rửa mặt, đi xuống lầu mua bữa sáng.
“Đội trưởng Địch, sao hôm nay xuống trễ vậy?” Ông chủ tiệm ăn sáng vẫn không quên chào hỏi anh trong lúc bận rộn, Địch Cận Duật đã ở đây hơn hai năm, cứ đến sáu giờ sáng, bất kể anh có ca làm hay không đều đứng ở đây mua đồ ăn, mấy ngày đầu ông chủ cũng không dám bắt chuyện với anh. Địch Cận Duật cao tận một mét chín, gương mặt không chút cảm xúc tạo cảm giác xa cách, sau đó từ từ anh cứ đến nên ông chủ mới bắt đầu làm quen.
“Ngủ quên mất.” Địch Cận Duật cười một tiếng, gương mặt không cảm xúc có vẻ hời hợt lập tức tan biến.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây